Chương 155: Ô Ngộ (19.2)
Đúng lúc này, cửa phòng của Trần Như Anh yên lặng một lúc lâu ở tầng ba đột nhiên rầm một tiếng mở ra, giống như bị lực gì đó vô cùng mạnh giật ra. Chúng tôi ngẩng đầu lên, nhưng không thấy ai đi ra.
Trong lòng tôi đã có suy đoán, nhưng cái cửa kia hoang vắng tựa như động sâu cất chưa bí mật của Trần Như Anh. Tôi biết rõ cô ta nhất định sẽ còn xuất hiện. Tuy nhiên lại không biết sau khi cô ta biến dị sẽ là hình dáng gì, có năng lực gì khiến người ta kinh ngạc.
Giáo sư Trần khẽ cắn môi: "Mẹ, con đi lên xem một chút, Như Anh còn ở trên!" Nói xong ông chạy lên tầng.
Trần Bảo Châu vẫn không dừng bước, mang theo bọn tôi vào WC, chị ta bò lên cửa sổ, lục lọi một lúc, tháo cửa sổ xuống. Sau đó lấy ra bảy tám bọc nhỏ từ trong két nước bồn cầu, lần lượt đưa cho chúng tôi, mở ra là chiếc áo choàng đơn giản.
Lửa đã dâng lên ngày càng cao, cũng sắp đến cửa sổ này.
Lúc này giáo sư Trần chạy trở lại, sắc mặt khó coi. Tôi hỏi: "Trần Như Anh đâu?" Tinh thần ông dường như hơi hoảng hốt, đáp: "Con bé... không ở trong phòng." Tôi hơi giật mình, lại hỏi: "Vậy hai tên cướp đâu?" Giáo sư Trần đáp: "Thầy không biết."
Tôi nhìn Đàm Giảo, nhất định là giáo sư Trần đã thấy gì đó, nhưng lén che giấu.
Song tôi cũng chả quan tâm được nhiều như vậy.
Trần Bảo Châu mở cửa sổ ra: "Anh đi xuống trước đi, ở dưới đó tiếp ứng." Giáo sư Trần vốn hơi do dự, nhưng nhìn thấy ngọn lửa cũng sắp lan đến tầng hai, cuối cùng vẫn nhảy xuống, nghe tiếng rơi thì không hề nhẹ.
"Cô nhảy thứ hai." Trần Bảo Châu nói với Đàm Giảo, "Như vậy cô và anh tôi mới có thể đỡ được Ô Ngộ bị thương." Lúc chị ta không điên thì vô cùng quyết đoán tỉnh táo. Đàm Giảo cũng không phản đối, liếc tôi một cái, tôi gật đầu, cô ấy nhảy xuống.
Bà Trần đột nhiên lên tiếng: "Còn ta thì sao?"
Trần Bảo Châu nhỏ giọng: "Mẹ để cho bọn họ xuống trước đi, con và Đường Lan Lan ở phía
sau, mẹ ở giữa, trước sau đều có người chăm sóc sẽ an toàn hơn."
Bà Trần hừ một tiếng, không nói chuyện.
Tôi bò lên bệ cửa sổ, mỗi động tác đều khiến cả người vô cùng đau nhức. Lúc này Trần Bảo Châu đỡ lấy tôi, tôi vô thức nói: "Cảm ơn." Chị ta thoáng cười, ánh lửa chiếu lên mặt chị ta càng lộ ra sự quỷ dị. Chị ta nói: "Đi đi. Chuyện này không liên quan đến hai người." Tôi không kịp theo đuổi hàm nghĩa trong lời nói của chị ta, nhảy xuống.
Đàm Giảo và giáo sư Trần ở bên dưới. Chân tôi vừa rơi xuống đất, cả người đều ngã sấp xuống. Đàm Giảo muốn đỡ lấy tôi, lại bị tôi cuốn theo, hai bọn tôi lăn vào trong đống tuyết. Cô ấy khẽ nức nở, nhưng trong ánh mắt lại chứa đựng sự quan tâm và vui sướng. Tôi biết rõ là cô ấy bị ngã đau lại thêm cả sức nặng từ người tôi đè lên. Tôi muốn kéo cô ấy dậy nhưng cả người chả có sức. Giáo sư Trần hỗ trợ, dìu hai chúng tôi dậy. Tôi và Đàm Giảo dựa sát vào nhau.
Song chỉ có ba người chúng tôi, còn lại chưa có ai ra.
Lửa đã lan đến cửa sổ rồi.
Hơi nóng không ngừng đánh về phía mặt chúng tôi.
"Nguy hiểm!" Giáo sư Trần hô, "Mau nhảy!"
Lúc này đã gần sáng sớm, nhưng mùa đông trong núi vẫn đen kịt. Bên dưới chân núi đã có ánh đèn thưa thớt, nhất định là đã có người thấy ánh lửa, sau đó báo cảnh sát, còn tôi mơ hồ nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát ở ngay dưới chân núi.
Ba người chúng tôi buộc phải lùi về sau mấy bước.
Lúc này không thể tin được lại có chuyện xảy ra. Trên lầu rõ ràng có chuyện, tiếng la khóc thê lương của bà Trần: "Súc sinh, súc sinh... thả ta... Con trai, cứu ta! Lan Lan, cứu ta..."