Khi Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 16


trước sau

Chương 16: Ô Ngộ (3.1)

Đá bóng xong, tôi quay lại tiệm. Mấy người khác đều là người địa phương, có nhà ở, chỉ có mình tôi ở lại đây.

Trời đã tối rồi, cả người tôi bốc mùi đầy mồ hôi, cũng chả muốn nhúc nhích, nằm trên chiếc giường hẹp, ngẩng đầu nhìn trần nhà, trong đầu hiện lên dáng vẻ của Đàm Giảo.

Cô ấy đội mũ của tôi, cúi đầu, không nói gì hết.

Hoá ra cô gái gai góc trên thuyền còn có một mặt như vậy. Đột nhiên tôi muốn bật cười.

Đúng lúc này Tiểu Hoa vén rèm đi vào, nhìn thấy nụ cười trên mặt tôi, cũng nở nụ cười xấu xa bỉ ổi: "Anh Ngộ, nghĩ đến phụ nữ à?"

Thằng nhóc này thông minh thật.

Tôi không đáp lại cậu ta, chỉ cầm lấy điếu thuốc. Cậu ta ngồi xuống bên cạnh giường: "Sao em cảm thấy anh và cô Đàm có mờ ám thế?"

Tôi hỏi: "Mờ ám ở đâu?"

Cậu ta suy nghĩ: "Không thể nói rõ ràng được. Nhưng khi thấy hai người ở cùng một chỗ, cảm thấy không trong sáng chút nào."

Tôi mắng: "Nói lung tung."

Cậu ta càng lấn tới: "Hì hì, cô ấy còn muốn anh rửa xe cho đấy."

Tôi rít một ngụm khói, cảm nhận được hương vị hơi cay hơi đắng: "Thế thì sao? Cô ấy dám sai chẳng lẽ tôi không dám làm sao?"

Tiểu Hoa: "Ôi trời! Anh Ngộ của em, anh kinh thật đấy! Em thấy tám phần là cô Đàm sẽ bị anh ăn sạch rồi."

Tôi không hùa theo cậu ta, sự chú ý của tôi bị thứ bên ngoài cửa sổ hấp dẫn.

Đèn đường sáng lên chiếu vào một mảnh đất trống sáng như tuyết. Chẳng biết chỗ đó có đàn chim đậu từ lúc nào, tầm mười mấy con, toàn thân đen kịt. Có mấy con nhìn tôi qua cửa sổ, đôi mắt nâu vàng, ánh sáng yếu ớt.

Tôi cũng nhìn chằm chằm chúng.

Tiểu Hoa hỏi: "Anh Ngộ, làm gì thế? Nhìn gì vậy?"

Tôi từng thấy những con chim này duy nhất một nơi, trên con thuyền kia.

Tôi chạy ra ngoài, trên không trung truyền đến tiếng đập cánh, chúng bay dần đi.

Có một việc tôi chưa bao giờ nói với người khác. Từ
khi rời khỏi chiếc thuyền kia, trong lòng tôi giống như có khoảng trống mơ hồ, nhưng cuối cùng tôi không nhớ nổi mình đang để ý điều gì, cũng đã quên mất gì. Chỉ là khi nghĩ lại sẽ buồn vô cớ, mờ mịt ngơ ngác.

Có trực giác mãnh liệt không thể nói rõ thúc giục tôi đuổi theo mấy con chim kia.

Chuyện xảy ra sau khi tôi chạy được gần nửa thành phố.

Sắc trời tối đen, tôi chạy qua quảng trường phồn hoa, cũng chạy qua những hẻm nhỏ ngoằn ngoèo, cuối cùng đến một đoạn đường nhỏ bên bờ sông. Trên bầu trời chim tụ ngày càng nhiều, không biết từ đâu bay tới, phải chừng hơn trăm con. Chúng bay xung quanh ánh trăng sáng ngời, như dự tính che khuất ánh sáng.

Tôi chạy đến mức mồ hôi đầm đìa, đứng bên cạnh tường nghỉ ngơi. Đột nhiên những con chim kia như thể đã tập hợp xong, cùng phát ra tiếng khàn khàn, sau đó toàn bộ tản ra, bay vào trong bóng đêm.

"Shit." Tôi khẽ chửi một tiếng.

Đang muốn đuổi theo con chim đầu đàn kia, đột nhiên phía tường bên xuất hiện bóng người. Cả người tôi toát mồ hôi lạnh, cảm giác từng lỗ chân lông đều trở nên lạnh buốt, cũng không kịp trốn nữa.

Người nọ đâm thẳng vào ngực tôi, tôi nghe thấy tiếng hít thở của người đó. Tôi bắt được cánh tay, đồng thời kiểm soát được tình thế. Người nọ dùng sức muốn tranh ra, tôi đè cơ thể người nọ lên tường ngăn lại.

Cơ thể người nọ hơi run rẩy.

Trên đỉnh đầu có ánh đèn đường nhàn nhạt, tôi sửng sốt khi nhìn thấy mặt người đó.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện