Chương 163: Ô Ngộ (20.2)
Bác sĩ đã đến, hai chúng tôi im lặng. Bác sĩ và y tá không ngừng cằn nhằn nói liên miên gì đó, tôi đều không nghe rõ. Tôi chỉ nhìn chằm chằm cô ấy. Thỉnh thoảng bác sĩ hỏi gì đó, cô ấy sẽ đáp đôi lời. Cô ấy bị tôi nhìn dần thấy khó xử, không nhịn được nhân lúc không có người chú ý lườm tôi.
Tôi vẫn cứ nhìn cô ấy.
Cuối cùng bác sĩ và y tá rời đi, cuối cùng Đàm Giảo vẫn ở lại, cô ấy cúi đầu, đóng cửa, vì thế trong phòng lại lần nữa chỉ có hai chúng tôi.
"Muốn nói gì với anh?" Tôi hỏi.
Cô ấy ngồi xuống phía cuối giường, quay lưng về phía tôi, không nhìn tôi mà nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ. Cô ấy nói: "A Ngộ, anh hôn em cũng được, tránh em cũng được, muốn cũng được, không muốn cũng được. Trước kia em luôn cố gắng muốn chờ anh, chờ cho tương lai anh thực hiện xong nguyện vọng, chờ cho anh bỏ được sự phiền phức khó chịu trong lòng, em biết như vậy anh nhất định sẽ ở bên em. Anh thích một con sói bị thương, anh không thể mong đợi hiện tại nó vẫn còn mang theo vết thương mà nhảy vào trong lòng anh. Nghĩ như vậy, em đã thấy cân bằng, em bằng lòng chờ. Nhưng mà..."
Ánh mắt cô ấy yên tĩnh thâm thuý nhìn tôi: "... Ngày đó ở nhà họ Trần, anh để một mình em ở lại trên tầng, lúc rời đi, em đã hạ quyết tâm nếu như lần này chúng ta có thể sống ra ngoài, ngày đó em nhất định phải ở bên anh, Em không muốn đợi, cũng không thể đợi được nữa." Nước mắt cô ấy dần trào ra: "Anh không cần nói đạo lý to lớn với em, cũng không cần lại trốn tránh em nữa. Hoặc là hiện tại anh ở bên em hoặc là chúng ta từ bỏ đi. A Ngộ, em đã không thể đợi được nữa rồi."
Tim tôi như bị một nhát dao khẽ cứa vào. Con dao ấy giấu trong làn nước mắt yên tĩnh của cô ấy. Tôi chỉ muốn đấm mình một cái, vậy mà lại để cho một cô gái bị ép đến mức không còn cách nào phải nói ra như vậy. Tôi nghe thấy giọng nói khàn đặc của mình: "Giảo Giảo, em lại đây."
Môi của cô ấy sắp cắn nát rồi, ngang bướng: "Em không qua."
Tôi hơi muốn cười, hốc mắt lại nóng lên. Tôi thấp giọng: "Lại
đây, nghe những lời anh muốn nói."
Cô ấy im lặng không nhúc nhích, sau đó đứng dậy đi đến bên giường, vết thương của tôi bị đau do cô ấy đụng vào, muốn ngồi dậy là không thể, đành phải thò tay nắm tay cô ấy, cô ấy lại tránh né, chỉ ngồi xuống bên giường, vẫn không nhìn thẳng vào tôi.
Tôi chống tay nhích người lên: "Lời anh vừa muốn nói em lại không cho anh cơ hội. Những lời đó nên để đàn ông nói."
Cô ấy khẽ ừ một tiếng, mặt dường như đỏ hơn.
Cô ấy không nhúc nhích, nước mắt lại rơi xuống.
Tôi nói: "Hôm nay chúng ta ở bên nhau, sau này không tách rời nữa."
Cô ấy lấy tay che mặt, sau đó cúi người vùi vào trong ngực tôi. Tôi ôm cô ấy, đúng là kì quái, thời gian tôi trông mong đã lâu này, thậm chí còn cho rằng mình vô phúc có được, nhưng khi xảy ra lại vô cùng yên tĩnh. Mái tóc đen của cô ấy yên tĩnh rơi xuống lòng bàn tay tôi, ngọn đèn đêm yên tĩnh, tiếng giọt máu rơi trong bình truyền cũng yên tĩnh.
Tôi xoa đầu cô ấy: "Sau này cho dù xảy ra chuyện gì, em sẽ không rời khỏi anh sao?"
Tôi biết thân là đàn ông không nên hỏi như vậy, nhưng mà tôi muốn một câu hứa hẹn của cô ấy. Cô ấy không ngẩng đầu, nước mắt làm ướt ngực tôi, cô ấy chầm chậm nói: "Sau này cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, em cũng sẽ không rời khỏi anh. Anh cũng vậy sao?"
Tôi nói: "Đương nhiên là thế."
Cô ấy ngẩng đầu, trên mặt vẫn còn vương giọt nước mắt, nín khóc mỉm cười. Tôi cũng không nhịn được cười. Hai bọn tôi cứ thế nhìn nhau cười, nước mắt lập loè cho đến khi Tráng Ngư đẩy cửa vào kêu lên "Shit". Đàm Giảo từ từ ngồi thẳng dậy, rời khỏi ngực tôi. Tôi vẫn nắm tay cô ấy.
Tráng Ngư tựa bên cửa, hỏi: "Cho nên hai người... cuối cùng đã là đôi chim liền cánh rồi hả?"
Ánh mắt Đàm Giảo cong cong như vầng trăng non, tôi nắm tay cô ấy đáp: "Ừ, cuối cùng tôi đã có danh phận rồi."