Chương 180: Ô Ngộ (22.1)
Tôi bị đồng hồ báo thức đánh thức, cho dù chỉ là hai tiếng ngắn ngủi, nhưng ngủ vô cùng say. Khi tôi vô cùng buồn ngủ mở mắt ra, nhìn thấy ánh mặt trời ngày hè đã chiếu vào giường, còn Đàm Giảo tựa vào trong ngực tôi, khuôn mặt nhỏ nhắn bình thản say sưa ngủ. Bả vai trắng như tuyết lộ ra bên ngoài chăn.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi chính thức có một người phụ nữ yêu thương.
Tâm trạng tôi rung động, gần như lập tức lại có phản ứng, song không có thời gian, tôi cũng không muốn để cho cô ấy thấy tôi là người đàn ông mất tự chủ.
Tôi nhìn chằm chằm cô ấy một lát, chờ dẹp loạn cảm xúc, mới nhéo mũi cô ấy: "Giảo Giảo, Giảo Giảo?" Cô ấy hơi cau mày, mơ màng mở mắt nhìn tôi, nhưng vẻ mặt lại oán giận quay sang bên kia, tiếp tục nằm ngáy o o. Dáng vẻ kia thực sự quá đáng yêu, tôi khẽ cười, dứt khoát xốc chăn lên, nhìn cơ thể tối qua bị tôi làm càn chiếm hữu, trong lòng lại hơi run run.
Tôi cúi đầu xuống, dùng chút sức nhéo mặt cô ấy. Cuối cùng cô ấy đã mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy dáng vẻ của hai bọn tôi, khẽ a lên một tiếng, kéo chăn qua bọc lấy mình, thấy tôi không mặc gì, lại ném chăn đắp lên hông tôi.
Chúng tôi cứ nhìn nhau như vậy. Tôi cũng không dám gần hơn chút nữa. Nét mặt cô ấy hơi xấu hổ, nhưng trong ánh mắt đều là ánh sao sáng long lanh, cơn đỏ ửng kia mãi không rút đi, từ mặt cho đến cổ, lỗ tai, lại đến đôi vai gầy. Cô ấy không biết tôi phải tốn bao nhiêu ý chí mới không kéo cô ấy lại vào ngực đâu.
"Còn đau không?" Tôi khẽ hỏi.
"Đau... nhưng lần đầu tiên đều như vậy, không sao hết." Vẻ mặt cô ấy thản nhiên nói.
Tôi: "... Em biết rất nhiều nhỉ."
"Đúng vậy. Chắc chắn nhiều hơn so với anh." Trong ánh mắt của cô ấy hiện lên sự vui vẻ.
Tôi thấp giọng: "Tối qua không nhìn ra, chỉ mỗi anh cố gắng thôi."
Cô ấy: "... Anh có thể không cần cố gắng."
"Không được." Tôi cố ý nói, "Em biết đấy một năm trước anh
làm gì cũng ra sức liều mạng, tính mục đích rất mạnh."
Cô ấy lấy tay che mặt: "Ngay cả chuyện này sao?"
Tôi mỉm cười, cô ấy cũng bật cười. Sau đó, cả người nhích đến trước mặt tôi, tôi lập tức ôm cô ấy vào lòng.
Buổi sáng này quả thực là hỗn loạn, với tính cách trầm ổn của tôi mà còn lần đầu tiên suýt chút nữa trễ chuyến bay, nắm tay cô ấy chạy vội trong phòng chờ. Đợi đến lúc cuối cùng đã ngồi được lên máy bay, hai người đều mệt muốn chết. Cô ấy chỉ nói: "À... em ngủ tiếp một lát." Tôi để đầu cô ấy tựa lên vai, cô ấy vui vẻ cười, cả người nhanh chóng tựa vào ngực tôi. Tôi ôm như báu vật, nắm chặt tay cô ấy, hai bọn tôi cứ thế yên ổn dựa vào nhau ngủ.
Tôi phát hiện thái độ của Đàm Giảo đối với tôi đã có thay đổi nhỏ. Chỉ mấy hôm trước khi ở bên nhau, cô ấy hôn tôi ôm ấp đều mang theo sự kiêu ngạo. Thỉnh thoảng vui vẻ lại còn hôn tôi một phát. Phần lớn đều là tôi nửa ép buộc mới xấu hổ đi vào khuôn khổ.
Song kể từ tối hôm qua sau khi có quan hệ, cô gái của tôi dường như hơi bất an, lại có chút lưu luyến. Trên đường đi luôn kéo tay, dựa sát vào tôi, tôi nghĩ có lẽ đây là sự yếu đuối của phụ nữ. Sau đó lúc đi ra cầu máy bay, tôi ôm trọn eo cô ấy, cho dù xung quanh toàn là người, nhưng vẫn không nhịn được cúi đầu hôn một cái. Vẻ mặt cô ấy hơi biến đổi, càng ôm chặt cánh tay tôi hơn.
Phía trước là cửa đến.
Nghe nói lần này tôi dẫn bạn gái về, Ô Diệu đã cố ý tới đón. Tôi nhớ mấy ngày nay con bé vẫn an toàn, hơn nữa còn thật sự muốn sớm gặp Đàm Giảo, nên tôi đồng ý.