Chương 184: Đàm Giảo (23.1)
Yêu mến một người đàn ông như Ô Ngộ, mà trải nghiệm cảm giác được anh yêu là như thế nào ư?
Nắng sớm vừa hé lên, tôi mơ màng tỉnh dậy, nhìn người đàn ông bên cạnh. Nói thật hiện tại dù anh không có cơ bụng tám múi, nhưng dáng người vẫn vô cùng đẹp đấy. Lúc này người không mặc gì, cánh tay thon dài rắn chắc, dù đang mơ màng vẫn cứ giữ chặt lấy eo tôi. Hai chân tôi chủ động quấn quýt lấy anh, khụ... hoá ra hình ảnh đàn ông và phụ nữ quấn chân vào nhau là như vậy, cơ thể chúng tôi khác biệt nhưng lại không thể tách rời nhau như thế.
Tôi ngẩng đầu lặng lẽ nhìn anh. Khuôn mặt yên bình đến mức tôi chưa từng thấy. Là cuối cùng vì đã về tới nhà, còn có cả tôi ở bên sao?
Tôi muốn chính là trải nghiệm như vậy.
Thoả mãn, hạnh phúc, kích thích. Lúc này yên lặng biết bao, trong lòng tôi ngọt ngào đậm đặc giống như một vũng bùn nuốt hết lòng tôi.
Tôi vẫn rất mệt, không biết người khác có cảm giác gì, khi tôi dán mặt vào làn da trên ngực anh, cảm giác kia thật tốt. Yên tâm, ấm áp, lại yên tâm. Anh đột nhiên nhúc nhích, mở mắt ra.
Chúng tôi nhìn nhau một lát, anh hôn lên trán tôi, nhỏ giọng: "Em ngủ thêm một lát đi, anh dậy đây."
Tôi hơi không nỡ, ôm eo anh không buông: "Ở với em thêm một lát, anh nghe xem bên ngoài đâu có chút tiếng động nào. Có lẽ hai người còn chưa dậy."
Anh lập tức không nhúc nhích nữa, cười nói: "Được, anh nhìn em ngủ."
Tim tôi lại được cảm giác kia mãnh liệt nhồi vào. Nghe lời cọ vào ngực anh, anh ôm chặt tôi. Tôi nhắm mắt lại, nhanh chóng ngủ.
Ai biết được Ô Ngộ cũng ngủ quên luôn, đến khi anh đánh thức tôi lần nữa ánh mặt trời đã chiếu thẳng vào giường chúng tôi rồi. Tôi nhìn điện thoại, hơn chín giờ. Xong đời rồi.
"Làm sao đây?" Tôi hỏi.
Anh khẽ cười, cũng chẳng quá bận tâm, mặc quần áo xuống giường: "Anh đi ra ngoài
trước."
Tôi tức giận: "Đương nhiên là anh ra trước rồi."
Anh nhìn tôi, ánh mắt sâu xa. Trong lòng tôi vừa khó xử vừa ngọt ngào: "Đi mau đi."
Anh kéo cửa đi ra ngoài, rồi lập tức đóng lại. Tôi rón rén mặc quần áo, nghe thấy giọng nói trò chuyện rất khẽ giữa anh, mẹ anh và Ô Diệu. Đương nhiên hai người họ đã sớm dậy rồi, nên Ô Diệu đương nhiên bị bắt gặp ngủ trên sàn nhà.
Tốt lắm, tôi mất hết mặt mũi ở nhà anh rồi.
Tôi lề mề một lát mới ra khỏi phòng. Không biết Ô Ngộ đã nói gì, tóm lại khi tôi đi ra ngoài vẻ mặt của mọi người rất bình thường, mẹ anh vẫn chu đáo dịu dàng như cũ, đưa điểm tâm cho chúng tôi, chỉ là không biết có phải do tôi nhạy cảm quá hay không, ánh mắt bà nhìn tôi thêm chút trìu mến thì phải. Á...
Ô Diệu thì ngoài mặt giả vờ điềm nhiên như không, chỉ khi có riêng hai bọn tôi, mới nở nụ cười xấu xa. Tôi học theo Ô Ngộ, xoa đầu cô bé: "Trẻ con không nên nghĩ bậy bạ."
"Ai nghĩ lung tung chứ." Ô Diệu nói, "Đại thần, em đã đọc hết sách của chị rồi, kể cả bản trên mạng không bị cắt. Cho nên chẳng lẽ em có thể suy nghĩ đơn giản là hai người chỉ đáp chăn bông nói chuyện phiếm thôi sao?"
Tôi: "Khụ..."
Ngẩng đầu thấy Ô Ngộ đứng bên cửa ban công uống nước, rõ ràng anh chả xấu hổ chút nào, trong ánh mắt tràn đầy ý cười. Tôi lườm anh, anh quay đầu nhìn ra cửa sổ, càng thêm vui vẻ.
Shit, cả thế giới đều biết anh ngủ với tôi, tại sao chỉ có mình tôi thẹn thùng chứ?