Chương 187: Ô Ngộ (23.1)
Có phải chính là như vậy không?
Có phải Ô Diệu chính là bị gã tấn công bất ngờ, mang đi, từ đó sống không bằng chết, vạn kiếp bất phục?
Trước mắt tôi không còn nhìn thấy gì nữa, chỉ có dáng vẻ gã ôm cô gái chạy trong bóng tối. Tôi đẩy cửa ra, vung côn lao ra ngoài. Đằng sau là tiếng gọi của Đàm Giảo: "Ô Ngộ!"
Gã đúng là rất cảnh giác, nghe thấy tiếng động quay đầu lại, tôi vẫn không thấy được mặt gã trong bóng tối, phản ứng của gã rất nhanh, quyết định nhanh chóng bỏ cô gái lại, một mình chạy vào trong ngõ nhỏ.
Tôi gần như dùng hết toàn bộ sức lực đuổi theo, nghe thấy tiếng gió gào thét giữa vạt áo. Có lẽ gã không nghĩ tới tôi lại nhanh như vậy, cơ thể linh hoạt luồn lách trong ngõ nhỏ, rõ ràng vô cùng quen thuộc với địa hình xung quanh.
Tôi gần như đã đuổi tới được phía sau gã, thò tay suýt chạm được vào vạt áo gã, gã a lên thở hổn hển chửi thề, tăng tốc, tôi vung côn lên, đập mạnh vào lưng gã.
Gã nghiêng người tránh, nhưng vẫn trúng một côn của tôi, toàn bộ lưng thoáng sụp xuống, nhưng gã lại rất cố chấp, tiếp tục bò chạy về phía trước. Trong đường tắt lờ mờ, gió đêm thổi thật lạnh, đôi mắt tôi nóng hổi, mang theo côn tiếp tục tới gần. Gã thấy không thoát được khỏi tôi, đột nhiên quay người, móc từ hông ra một con dao găm.
Không cần bất cứ lời nào, huyết hải thâm thù, mà nay gã đã đứng trước mặt tôi.
Đúng lúc hai chúng tôi đang giao tranh thì trong ngõ nhỏ lại truyền đến tiếng bước chân khác. Tôi hơi giật mình, gã lại ha ha cười, tiếng nói khàn khàn khó nghe. Một chàng trai đeo balo từ ngõ nhỏ rẽ ra, đeo kính cầm điện thoại, nhìn dáng vẻ xem ra là đi về muộn, luôn cúi đầu, không chú ý tới chúng tôi.
Trong lòng tôi thầm kêu không ổn, quát: "Cẩn thận!"
Trong bóng tối chàng trai sững sờ ngẩng đầu, nhưng đã chậm rồi. Gã nhào về phía chàng trai, vung dao găm lên. Chàng trai sợ hãi choáng váng, gã cười một tiếng, giữ lấy chàng trai lùi về sau mấy
bước, sau đó đẩy về phía tôi.
Tôi không thể không tiếp lấy chàng trai, suýt chút nữa còn bị cậu ta làm ngã xuống đất. Chờ tôi đẩy được chàng trai ra thì phát hiện gã đã chạy sâu vào trong ngõ nhỏ, khoảng cách giữa chúng tôi lại bị kéo xa.
Cái mũ kia rất lớn hoàn toàn che khuất mặt gã. Tôi có thể thấy rõ được từng cọng tóc từ cổ gã trở lên, nhưng lại không nhìn rõ khuôn mặt.
Ngay khi gã chạy tới cuối ngõ, phía trước là khu vực phồn hoa nhộn nhịp hơn rồi. Một người bạn của tôi xuất hiện, cầm gậy bóng chày trong tay, có lẽ cậu ta đã được Đàm Giảo báo tin.
Bạn tôi hô lên, vung gậy bóng chày đập về phía gã. Cơ thể gã né ra, cầm lấy con dao trong tay đâm ra.
"Cẩn thận!" Tôi quát. Bạn tôi cuống quýt tránh thoát, gã cũng không tranh chấp, nhân lúc này đột nhiên thay đổi chạy vào một đầu ngõ nhỏ khác.
Mẹ kiếp!
Ngõ nhỏ trước mắt đã gần với khu dân cư, lại còn là nơi sống về đêm. Ánh đèn sáng trưng, có mấy quán ăn đêm mở cửa, còn có mấy quán bar ánh sáng lờ mờ, âm nhạc rung trời, bên trong đầy người.
Tôi trầm mặt, cả người đầy mồ hôi, thở hổn hền, nhưng trong lòng lạnh lẽo, đi dọc từng bước về phía trước trong ngõ nhỏ.
Chúng tôi nhìn thấy một đám khách ngồi ngoài cửa hộp đêm, bọn họ nhìn chúng tôi với ánh mắt nghi hoặc. Không có ai ăn mặc quần áo giống thế, từ cơ thể, phán đoán tuổi tác đều không phải. Gã cao gần mét bảy, không gầy không béo. Hiện tại có lẽ gã cũng đổ đầy mồ hôi giống tôi.
Trong quán bar ngọn đèn ngày càng tối hơn.
Gã ta tựa như cá chạy vào trong vũng nước đục, cứ thế biến mất.