Chương 224: Đàm Giảo (28.1)
Tôi thực sự vô cùng sợ hãi.
Xuyên qua cửa sổ, tôi nhìn thấy rừng cây xanh biếc, không có chút tiếng người, chỉ có tiếng chim hót. Trên núi có lẽ là vừa mới mưa, lá cây đều là màu xanh ẩm ướt, bầu trời hơi âm u, thời tiết hoàn toàn khác biệt với trong thành phố.
Người kia mang tôi tới nơi nào?
Ở bên trong thành thị phồn hoa, gã có thể nhanh chóng im ắng đưa tôi ra khỏi đỏ đến nơi vắng vẻ này, tuyệt đối là người kín đáo, cẩn thận, quyết đoán.
Đây là một căn phòng tương đối sạch sẽ, nhìn theo độ cao của mây từ ngoài cửa sổ phán đoán có lẽ là vị trí chếch xuống sườn núi. Căn phòng rất cũ kĩ, chiếc bàn rách nát, có lẽ là bỏ hoang đã lâu. Loại người như bọn gã giống như chuột cũng giống như mèo, giỏi săn bắt và cả cơ hội chạy thục mạng.
Trong không gian hoàn toàn yên tĩnh, trong lòng tôi có chút tự giễu, tôi đi phân tích người khác, nhưng hiện tại tôi lại trở thành con mồi.
Tôi nằm trên một chiếc giường lót ván gỗ nhỏ, hay tay bị trói chặt bằng dây thừng, dựa vào sức của tôi hoàn toàn không có cách nào cởi bỏ. Đời này tôi chưa từng có cảm giác như vậy, xung quanh vô cùng yên tĩnh, mọi thứ đều rất yên ắng, nhưng sự sợ hãi như thuỷ triều lan tràn từ ngón chân loã lồ của tôi đến bắp chân, đùi, bụng, ngực, cổ, da đầu...
Tôi đột nhiên nhớ tới một câu Ô Ngộ từng nói:
Chỉ có khi chuyện xảy ra trên người mình mới biết được vĩnh viễn không có ngày chấm dứt.
Tôi không có cách nào tưởng tượng được sắp xảy ra chuyện gì, tôi tràn ngập khát vọng kì tích xảy ra, Ô Ngộ sẽ đến cứu tôi. Tuy vậy trong lòng lại biết khả năng này cực kì nhỏ, anh làm sao tìm được tôi chứ? Ra sức đè ép sự sợ hãi xuống và không từ bỏ khát vọng về khả năng yếu ớt, đan xen giày vò lòng tôi. Tôi ra sức nhịn xuống không khóc. Không thể khóc bởi vì vừa khóc chỉ sợ là điều người kia muốn nhìn thấy, gã sẽ càng hưng phấn, vui vẻ, tôi càng thêm thê thảm.
Chỉ
là đời này, tôi chưa có lúc nào muốn về nhà như thế này, muốn quay về cuộc sống yên bình với thợ sửa chữa Ô Ngộ, muốn quay về bên cạnh cha mẹ tôi. Tôi đột nhiên cảm nhận được Ô Diệu của tương lai, còn cả đám cô gái bị sát hại, khi rơi vào hoàn cảnh này, bọn họ bất lực mà yếu ớt như thế nào.
Là những gã kia, bọn chúng phạm tội mất nhân tính, làm nhục, huỷ hoại cảm xúc của người khác.
Cuối cùng nước mắt tôi vẫn chảy xuống.
Như thể chờ thời khác này, chờ tâm trạng tôi sụp đổ, két một tiếng cửa phòng mở ra, một người đàn ông đi vào. Cả người tôi run rẩy.
Trời âm u, khuất bóng, gã đội chiếc mũ rất rộng, vì thế không thể thấy rõ được mặt, chỉ thấy được cái cằm trắng nõn. Trên mặt và cổ mơ hồ có vết sẹo, nhưng không thấy rõ. Từ trong đám đông sẽ không thể nào nhận ra hình dạng của gã. Dáng người trung bình, gầy gò, cường tráng, trên người vô cùng giống với Trần Tinh Kiến, nhưng tôi biết rõ gã là một người khác, thâm trầm hơn và xấu xa hơn.
Gã đến gần chiếc giường, cúi đầu, không thấy rõ mặt. Đột nhiên gã vươn tay, giày của tôi đã sớm bị tháo ra. Gã sờ chân tôi, sờ từng ngón một, động tác rất khẽ, gần như dịu dàng, khiến cho từ ngón chân đến bẹn tôi cứng ngắc.
Gã sờ một lát, như thể đắm chìm trong thế giới của riêng mình, sau đó ngồi xuống cuối giường.
Gã không nói lời nào, tôi cũng không lên tiếng. Ngoài cửa sổ yên tĩnh, ngay cả chim đã bay đi xa.
Trong lòng tôi đột nhiên bình tĩnh trở lại, nói là bình tĩnh chi bằng nói là lộ ra sự lạnh lẽo quật cường thì đúng hơn.