Khi Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 227


trước sau

Chương 227: Đàm Giảo (28.4)

Tôi thật sự cho rằng bản thân cứ thế chết đi, hoặc là sống không bằng chết.

Lúc gã hạ cưa xuống, khoé miệng thu lại nụ cười, sự căng thẳng rất nhỏ cũng không ngăn được sự run rẩy trong toàn thân tôi.

Gió ngoài cửa sổ ngừng lại, cây ngừng lay, chim cách xa. Trong núi sâu không có bóng dáng người.

Sau đó tôi và gã mơ hồ nghe thấy tiếng động cơ ô tô, cả hai đều khẽ giật mình. Tôi rất sợ đây chỉ là có người ngẫu nhiên đi ngang qua, sợ chiếc xe kia đi qua mà không dừng lại. Tôi há mồm muốn kêu cứu, nhưng động tác của gã nhanh hơn so với tôi, lấy tay bịt miệng tôi lại. Tôi ra sức giãy dụa, đá vào bụng gã, nhưng dù gã không quá cao lớn, thì vẫn cường tráng, dường như không có việc gì, tay kia đè lại chân tôi, sau đó cơ thể áp xuống, gần như che phủ toàn bộ người tôi, không thể phát ra chút tiếng động nào.

Đây chắc chắn là thời khắc tuyệt vọng nhất trong cuộc đời tôi, tôi nghe thấy có tiếng xe tới gần, song nghe thấy xe lại rời đi, nước mắt của tôi chảy xuống, tôi gần như bộc phát ra sức lực lớn nhất đời này khiến gã cũng phải ra sức áp chế. Gã cách bờ môi tôi không xa, mỉm cười, nhưng gò má ẩn ẩn có mồ hôi.

Tiếng xe đã không còn, gã vẫn còn giữ chặt lấy tôi, hai chúng tôi như bị đóng đinh tại chỗ, một tên tâm thần biến thái IQ cao lần đầu gây án, một tiểu thuyết gia lần đầu tiên trở thành nạn nhân. Tôi đột nhiên hiểu ra cả gã và mình đều căng thẳng.

Tất cả xảy ra nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, khi cửa xoảng một tiếng bị người bên ngoài phá vỡ, có người vọt vào. Trong đôi mắt sũng nước, tôi nhìn thấy khuôn mặt chính trực của Thẩm Thời Nhạn, còn cả dáng vẻ lạnh lùng của Tráng Ngư đi theo phía sau, trong khoảnh khắc nhìn thấy tình hình trong phòng, tôi thấy được sự phẫn nộ đau đớn từ trong ánh mắt họ. Trong nháy mắt toàn bộ sức lực trong người tôi như bị rút hết đi, nhưng có sức lực nào đó vốn đã chết đi giống như tro tàn bùng cháy trở lại. Tôi không biết bọn họ làm thế nào tìm được tới
nơi này, cũng không biết bọn họ có thắng được gã hay không, nhưng một ý nghĩ như pháo hoa bùng nổ, trong nháy mắt nhóm lên trên lòng tôi...

Nếu như Ô Diệu, mẹ Ô Ngộ, đội trưởng Đinh, hung thủ... bọn họ đều có trí nhớ và ảo giác mơ hồ về tương lai, vậy có phải Thẩm Thời Nhạn và Tráng Ngư cũng thấy được những mảnh ghép nhỏ trong tương lai không?

Tôi nghẹn ngào, nhìn thấy người kia lập tức nhảy lên đấu nhau với Thẩm Thời Nhạn. Tráng Ngư vốn là đai đen Taekwondo, vô cùng linh hoạt lách mình tiến lên, dù người nọ đấm cũng tránh được, đi đến bên cạnh tôi, móc con dao nhỏ cắt dây thừng trên tay tôi. Tôi không nói được lời nào, cuối cùng dây thừng đã được tháo xuống, Tráng Ngư đỡ tôi dậy, giọng nói cũng mất trật tự: "Vậy mới tốt chứ, Đại Châu ổn rồi, không có việc gì..." Tôi ôm chặt lấy cô ấy.

Nói về đấu tay đôi, người nọ cũng không chiếm được ưu thế gì với Thẩm Thời Nhạn. Thấy tình hình không ổn, gã quay người chạy đi, sợ là muốn chạy trốn rồi. Thẩm Thời Nhạn đâu chịu, quát: "Hai người ở lại đây." Rồi đuổi theo.

Tráng Ngư mở to mắt hô: "Coi chừng!" Kéo tôi đứng dậy, hỏi: "Cô có thể đi được không?" Cơ thể tôi dù không còn bị khống chế nhưng vẫn run rẩy, đáp: "Đi được." Cô ấy kéo tôi đi ra ngoài, lúc này tôi mới nhìn rõ hoá ra chúng tôi ở trong rừng, bên ngoài cánh rừng có làn xe chật hẹp. Chắc hẳn bình thường có rất ít người đến nơi này. Ánh mắt Tráng Ngu sắc bén, chỉ vào một hướng nói: "Bọn họ ở đó."

Đó là làn đường xe chạy, tôi chỉ thấy một chiếc xe con màu trắng đậu ở đó, vị trí vô cùng dễ dàng thu hút sự chú ý, tôi biết đó là xe của bọn Tráng Ngư, còn xa hơn trong rừng mơ hồ có chiếc xe con màu đen, nhưng không thấy rõ được. Người nọ chạy trốn rất nhanh, nhưng Thẩm Thời Nhạn không hề yếu thế theo sát phía sau.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện