Khi Mây Đen Gặp Trăng Sáng
Chương 296: Ngoại truyện Chim sa cá lặn (6).com
(7)
Băng tuyết ngập trời, lại còn là buổi tối, không có xe nào chịu chạy từ thành phố Côn đến Lịch Huyện, cũng may còn có tuyến xe dành riêng để phục vụ người làm thuê về nhà.
Tráng Ngư dùng miệng cắn vé, mang theo vali lên xe.
Không nhiều người lắm.
Tráng Ngư ngồi xuống hàng ghế đầu tiên, hai chân duỗi ra đằng trước, lúc lái xe lên nhìn thấy cô là một người đẹp, cũng không tức giận, chỉ mỉm cười: "Em gái, rụt chân lại."
"À." Tráng Ngư từ từ thu chân về.
Cô chú ý tới người đàn ông vừa lên xe đang nhìn mình.
Sao thế, nhìn cái gì? Bà đây luân phiên ngồi máy bay tàu hoả ô tô, vì bạn bè xông pha chốn hiểm nguy, hiện tại eo đau muốn chết, hai chân càng nhức mỏi, duỗi một lát không được sao?
Cô quay đầu lại, ánh mắt loé lên như điện.
Sững người.
Người đàn ông này hơi quen quen.
Trí nhớ của Tráng Ngư rất tốt, đã gặp người ở đâu, cho dù chỉ là một tấm hình, cô cũng có thể nhanh chóng nhớ lại. Trong đầu đột nhiên xuất hiện một bức ảnh chụp, người đàn ông đội mũ mặc đồng phục cảnh sát, nhìn khuôn mặt hơi cứng nhắc, nhưng hai mắt bình tĩnh. Lúc nhìn thấy, cô ngơ ngác một lúc, rồi sau đó nói với Đàm Giảo: "Đối tượng xem mặt của cô cũng đẹp trai đấy chứ."
Nhưng lại nhận được câu trả lời đầy tức giận của Đàm Giảo: "Đẹp trai cái quỷ gì, là một kẻ đầu gỗ! Thẩm đầu gỗ, hiện tại tôi đang rầu rĩ không biết làm thế nào để vứt bỏ con người hiền lành này..."
Trong đầu cũng hiện lên cảnh tượng Đàm Giảo và Ô Ngộ ở chung trong phòng, trong mắt đối phương chỉ có nhau. Tráng Ngư sờ cằm, gọi điện thoại cho Đàm Giảo, giọng rất thấp: "Cô đoán xem tôi gặp ai trên xe?... Đối tượng xem mặt của cô đấy, hơn nữa người thật còn đẹp hơn trên ảnh."
Đàm Giảo lập tức nói có lẽ Thẩm Thời Nhạn cũng đến nhà họ Trần hỗ trợ vụ án, bảo Tráng Ngư để ý giùm.
Tuy Tráng Ngư cảm thấy kì quái, nhưng vẫn đồng ý.
Cúp máy, nhìn người đàn ông dù ở trên xe vẫn ngồi thẳng tắp, không ngả đầu nằm ngủ giống như người khác, dáng vẻ
nghiêm túc tâm sự nặng nề, luôn nhìn về phía trước. Tráng Ngư đột nhiên rất muốn trêu anh, cô không sợ trời không sợ đất thì sợ gì chứ? Đứng dậy, đi đến vị trí bên cạnh anh ngồi xuống.
Thẩm Thời Nhạn quay đầu liếc cô.
Tráng Ngư: "Này, anh đẹp trai, đi một mình à?"
Thẩm Thời Nhạn im lặng, quay đầu đi, không trả lời cô.
Tráng Ngư vắt chéo chân, một tay bám vào ghế đằng trước, nghiêng đầu nhìn anh, chân thành nói: "Không phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi chứ?"
Thẩm Thời Nhạn: "Không có."
"Anh là cảnh sát hình sự Đại Ly à?"
Lúc này Thẩm Thời Nhạn mới nhìn cô lần nữa: "Cô là ai?"
Khí chất của cô gái có vẻ phức tạp, nhìn thế nào cũng chỉ khoảng hai mươi, nhìn kĩ thì làn da non đến mức có thể véo ra nước, còn mang theo chút khí chất thiếu niên, nhưng rõ ràng lại chỉ mới hai mươi. Bên trên cổ tay trắng nõn đeo đồng hồ da, mặt đồng hồ hình đầu lâu màu bạc. Không trang điểm, nhưng dung mạo xinh đẹp.
"Tôi là Tráng Ngư..." Cô đáp, "Tôi là Chu Hiểu Ngư, bạn của Đàm Giảo. Hiện tại tôi đi giúp cô ấy."
Thẩm Thời Nhạn không nói chuyện.
Tráng Ngư cũng chả bận tâm, ngáp một cái, miệng mở to, sau đó khẽ dựa vào, khoanh tay nói: "Tôi ngủ một lát, đến nơi gọi tôi."
Thẩm Thời Nhạn muốn nói lại thôi. Lần đầu tiên có một cô gái tự ra quyết định ở trước mặt anh, mang theo chút xâm lược khiến đàn ông khó chịu, nhưng anh không biết nói gì cho phải.
"Anh muốn đi giúp bọn họ sao?" Tráng Ngư hỏi.
Thẩm Thời Nhạn im lặng một lúc, mới đáp: "Đúng vậy, đi xem sao."
Thiếu nữ từ từ nhắm hai mắt lại, khoé miệng hơi nhếch lên: "Được đó, không hoàn toàn là đầu gỗ."