Khi Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 3


trước sau

Chương 3: Đàm Giảo (1.3)

Xa hơn nữa là mấy người đồng nghiệp cùng công ty. Bầu không khí giữa bọn họ rất hoà hợp, nhưng cũng không thể coi là "bạn tốt" được; bên phải bọn họ là hai mẹ con, là người giàu có, tính cách ngại ngùng. Trong góc là một cô gái, có lẽ là thành phần trí thức, cách cô ấy không xa là một người đàn ông nhã nhặn, nhưng ánh mắt tối tăm phiền muộn.

Anh lướt qua cửa sổ.

Tim tôi khẽ run lên, sau đó lại nhìn thấy có một cô gái đi bên cạnh anh. Hai tay cô gái ôm chặt lấy cánh tay anh, cơ thể hai người dựa sát vào nhau. Mặt anh nhìn ra phía ngoài, tôi không thể thấy rõ cảm xúc, nhưng tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt cô gái rất đẹp, cho dù đôi mắt đầy nước, uất ức nhìn anh.

Lòng tôi chùng xuống, mơ hồ có chút tức giận, không hề do dự đứng lên đi theo, muốn xem rốt cuộc là có chuyện gì.

Nếu như đây là bạn gái anh, vậy anh tám phần là đồ cặn bã rồi. Thế mà còn uống rượu mơ của tôi!

Trong hành lang chả còn mấy người, tôi đi khá nhanh, cách nhà hàng cũng rất xa, quả nhiên nghe thấy tiếng anh truyền đến từ trong góc, giọng nói trầm thấp lạnh như băng: "Chính bản thân em nói, giờ thi thành thế nào thì không phụ lòng ai sao?"

Tôi dừng bước, hơi do dự nhưng vẫn nhích người lên, thấy ở trong góc là tình cảnh căng thẳng.

Tay anh chống lên tường trước mặt cô gái, cô ấy cúi đầu vô cùng thấp, không ngừng lau nước mắt. Còn mặt anh âm trầm, trán nổi lên gân xanh, so với vừa rồi quả thực giống như hai người. Trong tay còn cầm quyển sách gần như bị bóp nhăn nhúm.

Anh quát: "Em nói chưa từng đi du lịch nên anh dẫn em đi. Tiền này cũng chả phải là từ trên trời rơi xuống, anh phải mất bao nhiêu đêm làm hạng mục với giáo sư mới được chia hoa hồng. Chừng nào em mới hiểu chuyện đây? Em thi cấp bốn mấy lần rồi còn chưa qua? Cả ngày chỉ biết ăn chơi, thành tích kém cỏi như vậy sao tìm được công việc? Dựa vào anh nuôi dưỡng em sao? Hả? Có phải em nghĩ như vậy không? Tại sao không nói? Nhìn thẳng vào mắt anh, đừng cúi đầu. Sao không dám nhìn thẳng vào mắt anh?"

Mắng chửi thế này cũng hơi độc
ác rồi.

Tôi đột nhiên cảm giác mình chả hiểu gì về anh. Thực ra tôi cũng vốn chẳng quen biết gì anh mà. Mặc kệ cô bé này có quan hệ gì với anh thì tôi cũng đột nhiên mất hứng thú với anh rồi.

Hai tay tôi đột nhiên có cảm giác trống không.

Tôi quay người định đi, lại nghe thấy anh mắng: "Cho dù thành tích không tốt, nhưng có thời gian lại không biết tham gia hoạt động xã hội nâng cao kĩ năng, đọc thêm chút sách có ích cũng tích luỹ được thêm chút kinh nghiệm. Chẳng lẽ em không biết xã hội hiện nay cạnh tranh khốc liệt ra sao? Cả ngày đọc thứ sách vớ vẩn này, toàn yêu đương bịa đặt lung tung, rác rưởi! Như vậy thì có tiền đồ gì chứ?"

Anh ném quyển sách trong tay xuống đất.

Tôi cũng vốn định lờ đi, không so đo anh bắt cá hai tay, cũng không tiếp tục cuộc hẹn với anh. Thế nhưng khi tôi liếc thoáng qua bìa quyển sách, cảm giác của tôi giống như bị người dùng dây điện chọc vào ót, tuy dòng điện yếu ớt, nhưng đầu cũng bị giật rồi.

Trên bìa mặt quyển sách là tác giả Thất Châu.

Đó là sách do tôi sáng tác.

Tôi từ từ ngẩng đầu, lúc này anh cũng phát hiện ra có người, quay đầu nhìn thấy tôi, sững sốt. Sự hung ác nham hiểm trong đôi mắt kia vẫn không hề rút đi.

Tôi nhếch khoé miệng hừ lạnh một tiếng, có người bạn đã từng nói biểu hiện này của tôi chứng tỏ đã đến giới hạn, lại chứng tỏ được sự chán ghét. Sau đó trong sự kinh ngạc của anh, tôi sải bước đi thẳng.

Đây là lần đầu tiên tôi gặp anh. Tôi vốn tưởng anh là người đàn ông tuyệt vời, cho là mình đã nhặt được hoa đào quý giá rồi. Ai ngờ anh là đồ cặn bã, còn tự cho mình là đúng giẫm đạp sách của tôi.

Lúc quay về phòng tôi nghĩ loại hoa đào nát như anh, cho dù sau này gặp lại, bà đây cũng không cần.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện