Chương 5: Ô Ngộ (1.2)
Tâm trạng của tôi vẫn rất tốt cho đến tận khi kiểm tra thành tích thi cấp bốn của Ô Diệu, phát hiện con bé lại thi trượt. Nhìn thấy điểm số thê thảm kia, tâm trạng của tôi lại bốc hoả. Tôi xông vào phòng con bé, phát hiện nó đang làm tổ trên giường, vẻ mặt tươi cười đọc một quyển sách bìa sặc sỡ. Thấy tôi đi vào, con bé hoảng sợ, vội muốn nhét sách xuống chăn. Tôi túm lấy quyển sách, nhìn bìa sách, thầm cười lạnh.
Một tên sách vô cùng buồn nôn, tác giả: Thất Châu. Nhờ phúc của Ô Diệu, ngay cả tôi cũng biết người phụ nữ này. Có lần Ô Diệu còn từng giải thích, nói "Thất Châu" này là "đại thần" vô cùng nổi tiếng. Lúc ấy tôi nửa tin nửa ngờ, ai ngờ lật mấy tờ, quả thực không thể xem nổi. Tất cả đều là tình yêu trai gái, thậm chí ôm ôm ấp ấp.
Không ngờ Ô Diệu lại trốn trong phòng đọc sách của cô ta. Con bé mới mười chín tuổi, mỗi ngày tiếp nhận loại sách độc hại này, thảo nào không tập trung học tập.
Gia đình như chúng tôi không cố gắng học tập sẽ không có công việc.
Tôi mặt lạnh xoay người rời đi. Ô Diệu biết rõ mình gây hoạ, vội vàng đuổi theo.
Tôi không nghĩ tới lúc dạy dỗ Ô Diệu lại bị cô ấy bắt gặp.
Tôi vừa quay đầu lại thấy ngay cô ấy. Lúc này trong lòng xuất hiện chút hối hận, tôi cũng không muốn để cho người ngoài nhìn thấy lục đục gia đình, nhất là người đó lại là cô ấy.
Tôi không nói lời nào.
Ánh mắt của cô ấy trở nên vô cùng kì quái, nhìn quyển sách trên mặt đất, sau đó lườm tôi.
Cắn chặt răng, lộ ra dáng vẻ khó coi, rời đi.
Tôi không biết tại sao cô ấy lại tức giận như vậy. Có lẽ là hiểu lầm quan hệ giữa tôi và Ô Diệu chăng?
Sau khi trở về phòng, Ô Diệu ngừng khóc, thành thật ngồi vào bàn lấy sách ôn thi cấp bốn ra, còn ngoan ngoãn rót nước cho tôi. Tôi biết rõ con bé đang lấy lòng, cũng hơi đau lòng, vì thế hắng giọng: "Không phải em muốn ra quán bar chơi sao? buổi tối ăn cơm xong, anh sẽ đưa em đi."
"Vâng, cảm ơn anh." Con bé thấp giọng.
Tôi đột nhiên cảm thấy hơi bực mình, tâm trạng cũng thả lỏng, im lặng rời khỏi phòng con bé.
Mặt trời đã ngả về tây, cũng sắp đến
lúc hẹn với cô ấy. Tôi ngồi trước bàn, nghĩ đến vẻ mặt cô ấy lúc đó, cô ấy còn thay chiếc váy vô cùng đẹp, là vì cuộc hẹn với tôi sao? Tôi không có tinh thần làm việc, nhìn thấy gạt tàn thuốc thuỷ tinh trên bàn, tôi không hút thuốc lá, trong đó không có tí bụi nào. Tôi cầm lên, đi ra ngoài ban công.
Tôi gõ mấy cái vào song sắt, tiếng động có tiết tấu, tôi biết rõ cô ấy nhất định nghe thấy.
Quả nhiên không bao lâu sau, cô ấy nổi giận đùng đùng đi ra.
"Anh gọi quái gì thế?" Cô ấy chất vấn.
Tôi nhìn dáng vẻ giận dữ của cô ấy, hơi muốn cười, lại thấy cô ấy đã thay váy ra, mặc lại chiếc áo phông và quần đùi lúc trước.
Rõ ràng là không có ý định đến cuộc hẹn với tôi.
Tôi nhìn chằm chằm cô ấy, hỏi: "Sao lại thay váy rồi?"
Cô ấy hơi sửng sốt, có lẽ không nghĩ tới tôi lại hỏi chuyện này, lập tức trừng mắt: "Liên quan gì đến anh?"
So với người tài trí dịu dàng buổi trưa như thể hai người vậy. Hiện tại mang theo chút khiêu khích, khiến người đang mê muội như tôi lập tức tỉnh táo.
Tôi hỏi: "Có phải vừa rồi cô hiểu lầm gì không? Vừa rồi người kia không phải của tôi..."
Lúc này cô ấy liếc tôi, ánh mắt dường như có mưu đồ, như thể đã hiểu tôi muốn giải thích điều gì, lại giống như không để cho tôi có cơ hội giải thích. Sau đó cô ấy nói vô cùng lưu loát: "Đầu ngón tay có vết chai, xem ra là thường xuyên cầm bút. Trên cổ tay còn có vết mực, mấy con số nửa công thức, điển hình cho đàn ông ngành kỹ thuật. Đi du lịch vẫn không quên tăng ca, thực sự không phải là người bình thường."
Tôi hoàn toàn ngơ ngác. Cô ấy đang quan sát suy luận về tôi sao?