Khi Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 51


trước sau

Chương 51: Đàm Giảo (8.2)

Ngủ một giấc tỉnh dậy, tôi phát hiện trong điện thoại không có bất kì tin nhắn nào của Ô Ngộ, cũng chẳng có cuộc gọi nhỡ nào. Tôi nằm lì trên giường nghĩ thực ra anh chính là một người như vậy đấy. Trên người anh có khí chất lạnh lùng, cho dù bạn ở gần anh, nhưng bạn sẽ có cảm giác mình cách anh rất xa.

Trong đầu tôi xuất hiện suy nghĩ:

Có phải mình thích anh rồi không?

Nếu không thích, trong lòng dường như lập tức khó chịu, giống như bị chắn bông trước ngực, tuy mềm nhũn nhưng như hút hết mọi thứ ra.

Nếu tôi thích thì sao?

Tại sao lại có cảm giác kinh hoàng bất an chứ?

So với những chàng trai trong sáng hồi cấp ba, đại học, tôi thích thì cảm giác hoàn toàn khác.

Tại sao chứ?

Nhận được điện thoại của Thẩm Thời Nhạn, tôi lập tức đi tìm Ô Ngộ, không nghĩ tới anh vẫn còn ngủ, điều này khiến tôi cảm thấy rất mới lạ. Bởi vì mấy lần trước hình như đều là anh đợi tôi ngủ đủ. Tôi còn chưa kịp ngăn thì Tiểu Hoa đã kích động chạy vào đập người anh.

Vì thế tôi cảm thấy hơi khó chịu với Tiểu Hoa, cũng đành vén rèm đi vào.

Tôi hiếm khi đi vào phòng đàn ông, cho nên không nghĩ tới anh lại mặc ít như vậy. Tiểu Hoa còn quan tâm bật đèn cho tôi, vì thế tôi nhìn rõ phần lưng, cả cơ bắp săn chắc của anh nữa. Anh mặc quần đùi màu đen, liếc tôi, giật chăn khoác lên người. Tôi không biết có phải lúc này trong mắt anh xuất hiện sự khó xử hay không.

Tôi ngồi xuống bên giường, giả vờ vô tình bàn chuyện vụ án với anh.

Thực sự cũng là chuyển hướng quan trọng. Toàn bộ vụ án dường như đảo ngược, người đàn ông kia là Hứa Tử Phong chứ không phải Chu Thúc Vân, vậy tất cả mọi chuyện là vì sao?

Tuy đang nói đến vụ án, nhưng tôi mơ hồ cảm thấy cảm xúc của Ô Ngộ không ổn định lắm, ánh mắt hơi lạnh, dường như phát cáu, song chúng tôi vừa hỏi vừa đáp lại chả có vấn đề gì.

Chẳng lẽ là tức giận vì bị gọi dậy?

Vì thế tôi cố ý chọc anh: "Anh bạn, đang nghĩ gì thế?

Lúc này anh mới giống như bình thường, dùng tay chạm vào mũi
tôi: "Gọi linh tinh gì đấy?"

Anh bảo gọi linh tinh gì đấy?

Lúc ấy tôi không dám đáp, đành phải tiếp tục nhắc đến vụ án.

Ai là Chu Thúc Vân thực sự?

"Có thể Chu Thúc Vân và Hứa Tử Phong là bạn thân, hơn nữa anh xem trí lực của bọn họ đều thiếu hụt... nhưng lại dễ dàng trao đổi trong thế giới của bọn họ, Chu Thúc Vân xảy ra chuyện gì đó, ví dụ như... đã qua đời, cho nên Hứa Tử Phong mới đột nhiên thay anh ta báo thù?" Tôi nói ta.

"Quan hệ của bọn họ nhất định vô cùng tốt." Ô Ngộ gật đầu, "Nếu không Hứa Tử Phong làm sao biết được những chuyện kia của nhà họ Chu? Kể cả những chuyện đã trải qua khi bị lừa bán đi. Điều này chứng tỏ đầu óc Chu Thúc Vân không thực sự có vấn đề, năm tuổi anh ta đã nhớ rõ ràng được mọi chuyện, kể lại cho Hứa Tử Phong, nhưng trong lòng tôi vẫn có nghi vấn. Hứa Tử Phong là kẻ nửa điên, ba lần giao đấu với gã, cảm giác năng lực ứng biến của gã không tốt, tố chất tâm lý cũng kém. Cô nói xem một người như vậy có thể sắp xếp kế hoạch chặt chẽ chu đáo, đầu tiên giết hai người có liên quan, lại sắp đặt mê cục cho cảnh sát, kế điệu hổ ly sơn, tiến hành xét xử đạo đức, tôi cảm thấy tương đối gượng ép. Hơn nữa trước khi chết Hứa Tử Phong từng nói những con chim kia là có người cho gã, hơn nữa gã cũng không biết gì về tờ giấy. Tôi cho rằng gã nói thật."

Trong lòng tôi chấn động, cảm giác sương mù bao phủ thoáng cái được người xua tan. Tôi liếc anh, không nghĩ tới anh còn suy luận rất sắc bén đấy. Tôi đáp: "Đúng vậy, tôi cũng nghĩ thế, nhưng anh đã nói ra rồi."

Anh thoáng mỉm cười.

Cuối cùng hôm nay tôi đã thấy anh cười rồi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện