Chương 57: Ô Ngộ (8.4)
Tôi ném ghế, cúi đầu muốn tiến lên, nhưng lũ chim như hiểu ý Ngôn Viễn đánh úp về phía tôi, giống như một tấm lưới màu đen, ngăn tôi lại, không thể làm được gì.
Ngôn Viễn nhấc đầu Chu Trọng Lăng lên, nụ cười vừa bi vừa hỉ rất giống Hứa Tử Phong. Ánh dao xẹt qua cổ Chu Trọng Lăng, máu chảy ra.
"Rầm" một tiếng, có người đá văng cửa ra, đồng thời tiếng súng vang lên. Vẻ mặt của Ngôn Viễn hơi lờ đờ, sau đó cúi đầu nhìn lỗ máu ở ngực. Bầy chim tụ tập lại, vây xung quanh gã. Đầy người tôi toàn là máu, ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt Thẩm Thời Nhạn lạnh như băng, cầm súng lao đến, người đi đằng sau là Đàm Giảo.
Cô ấy chạy về phía tôi, lo lắng hỏi: "Anh có sao không? Có sao không?"
Tôi cầm chặt tay cô ấy: "Không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi."
Cảnh sát xông tới cứu hai anh em họ Chu. Thẩm Thời Nhạn thu súng, còng tay Ngôn Viễn đang nằm trên mặt đất, sau đó nhanh chóng nâng gã dậy quát: "Mau gọi xe cấp cứu! Gã sắp không chịu được!"
"Ào ào ào" đàn chim nhao nhao bay ra ngoài cửa sổ, nhưng chúng không rời đi ngay, mà vây quanh nóc nhà, phát ra tiếng kêu khiến người ta sởn hết gai ốc. Vẻ mặt cảnh sát kinh ngạc, Thẩm Thời Nhạn ngẩng đầu nhìn về phía chúng tôi.
Trong lòng anh ta là Ngôn Viễn, tức là Chu Thúc Vân thực sự, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt nửa khép nửa hở.
Trong lúc ấy tôi lại cảm nhận được số mệnh, cho dù là Chu Thúc Vân thật hay giả thì đều có kết cục giống nhau.
Tôi và Đàm Giảo đi qua.
Chu Thúc Vân ngước mắt nhìn chúng tôi, ánh mắt gã rã rời, như sắp cận kề với cái chết.
Đột nhiên gã mở to mắt, như thể nhìn thấy thứ gì đó vô cùng đáng sợ, hoặc là tinh thần đột ngột bị kích động, gã chỉ tay vào chúng tôi: "Mày... mày... làm sao lại như vậy?" Lời nói còn chưa dứt, đôi mắt đã mất đi ánh sáng, như là sa vào ảo giác nào đó, đôi mắt nhìn
chằm không nhúc nhích, tay cũng dần dần buông xuống.
Tôi không để ý tới sự ngăn cản của cảnh sát, xông lên bắt lấy tay gã hỏi: "Mày muốn nói gì? Mày nhớ ra gì?"
Trong mắt gã nổi lên toàn là sợ hãi, dường như gã không nghe thấy lời tôi nói, cả người run rẩy, co rút, trong giây lát hai chân đạp một cái, ánh mắt trắng dã, bất động.
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn nhau, tôi bị cảnh sát kéo ra, từ từ đứng lên, Đàm Giảo nhào vào trong ngực tôi, nghẹn ngào hỏi: "Gã chết rồi sao? Tại sao lại như vậy? Sao đột nhiên lại bị doạ đến thế?"
Tôi im lặng một lát mới đáp: "Có lẽ... trước khi chết tinh thần gã sụp đổ, thứ gã nhìn thấy không phải là chúng ta mà là nỗi sợ hãi trong lòng."
Nghe vậy vẻ mặt Đàm Giảo khẽ thả lỏng, nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi: "À."
Tất cả đã xong rồi.
Bầy chim đã rời đi, cả nhà họ Chu thoi thóp được cứu ra. Tôi và Đàm Giảo được cảnh sát hộ tống rời khỏi đó. Trời đã tối đen, xung quanh là đèn xe cảnh sát. Tôi quay đầu nhìn, chỉ có Chu Thúc Vân nằm trên sàn nhà, đôi mắt vẫn trợn trừng vì hoảng sợ. Đàm Giảo cũng muốn quay đầu lại, nhưng bị tôi phát hiện đè đầu quay đi.
Cho đến rất lâu sau đó chúng tôi mới biết được nguyên nhân thực sự khiến Chu Thúc Vân trước khi chết hoảng sợ sụp đổ đến thế.
Bởi vì một nhóm người trên con thuyền kia, có một số nhận được năng lực siêu nhiên, chỉ có trong khoảnh khắc tử vong, thời gian ngừng lại hoặc nói đúng hơn là trong khoảnh khắc vĩnh hăng mới có thể nhớ ra tất cả mọi chuyện xảy ra trên thuyền sau ngày đó.
Tôi và Đàm Giảo cũng y như vậy.