Chương 66: Đàm Giảo (9.9)
Trong lòng tôi không được tốt lắm, dùng hết sức đẩy anh ra: "Anh làm gì vậy? Không phải hai chúng ta đã nói rõ rồi sao? Buông ra!"
Ô Diệu lập tức im lặng.
Ô Ngộ lại nắm chặt tay tôi không buông, sâu xa liếc tôi: "Đi ra ngoài với tôi." Tôi ra sức đẩy, nhưng vẫn bị anh kéo đi, đến cửa phòng anh, đóng cửa lại, mới thả tôi ra.
Tôi đi về phía cửa sổ. xoay lưng về phía anh, không nói lời nào.
Anh đi đến bên cạnh tôi, cũng im lặng một lúc mới lên tiếng: "Tôi còn tưởng rằng mình đang nằm mơ."
Tôi im lặng mấy giây mới đáp: "Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?"
Anh nói: "Tôi mặc kệ là xảy ra chuyện gì, chuyện kì lạ chúng ta gặp phải còn thiếu sao? Ánh mắt của tôi, trí nhớ của chúng ta, Ngôn Viễn, đám chim đều có liên quan đến con thuyền này. Hiện tại thời gian thực sự quay ngược rồi, Đàm Giảo, em có biết chuyện này có ý nghĩa như thế nào với tôi không?"
Tôi nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt anh chìm trong mệt mỏi, ửng đỏ, anh đã khóc. Tôi biết rõ nó có ý nghĩa như thế nào, anh có thể thay đổi lịch sử, thay đổi vận mệnh. Anh có thể ngăn cản mẹ và em gái qua đời.
Trong lòng tôi chấn động: "Thật tốt quá, tốt quá. Ô Ngộ, nếu có thể ngăn cản bọn họ bị hại, anh cũng không cần phải trải qua cuộc sống như vậy, anh... sẽ rất tốt."
Anh quay đầu, dùng ánh mắt vô cùng ẩn nhẫn, dịu dàng nhìn tôi. Tôi hơi không chịu được, lên tiếng: "Vậy bây giờ chúng ta phải làm như thế nào đây?"
Anh nói: "Tôi sẽ dùng hết sức ngăn cản vụ án mưu sát xảy ra." Tôi gật đầu.
Anh nói tiếp: "Em sẵn lòng giúp tôi chứ?"
Tôi không hề do dự: "Đương nhiên."
"Vậy bây giờ chúng ta đi tìm Ô Diệu." Anh quay người, đột nhiên mỉm cười, dừng một chút, "Em là thần tượng của con bé, đại thần Thất Châu. Nó luôn có tâm lý phản nghịch với tôi, hiện tại em giải thích không chừng nó sẽ tin đấy."
Tôi đi theo anh hai bước, đột nhiên dừng lại, trong lòng mơ hồ có phỏng đoán,
nên không thể nào nhịn được nữa.
Tôi bắt lấy vạt áo anh, cúi đầu xuống: "Ô Ngộ, nếu như lịch sử thay đổi, anh cũng sẽ không đi làm thợ sửa xe. Vậy chúng ta... có thể cũng sẽ không biết nhau không?"
Anh dừng bước.
"Không biết."
Anh quay người, chạm tay lên mặt tôi, bàn tay trắng nõn mềm mại, không thô ráp, chỉ có vết chai nhỏ xíu của đàn ông ngành kỹ thuật.
"Tôi sẽ nhớ em." Anh nói, "Sẽ không quên."
Anh lại khiến tôi khó chịu, tôi hỏi: "Làm sao anh biết?"
Anh im lặng một lúc mới đáp: "Bây giờ là 10 giờ 55 phút ngày 24 tháng 6 năm 2016, em ở bên cạnh tôi. Tôi còn nhớ rõ tất cả. Nếu như lịch sử có thể thay đổi, vậy từ giờ trở đi cũng đã thay đổi rồi. Hiện tại tôi nhớ rõ em, như vậy sau này tuyệt đối sẽ không quên."
Tôi và Ô Ngộ trở lại phòng Ô Diệu.
Anh khẽ gõ cửa, trên mặt hiện lên nụ cười gượng, tôi đột nhiên cảm thấy anh như vậy thật đáng thương.
Đúng lúc này cũng không biết là do ánh mặt trời ban trưa quá chói mắt hay là do hôm nay sau khi tỉnh lại tinh thần tôi quá căng thẳng, tôi đột nhiên cảm thấy đầu choáng váng, khoé mắt thậm chí còn thấy ánh sáng trắng.
Tôi cố chịu đựng, hiện tại không phải là lúc chậm trễ.
Ô Diệu mở cửa, nhìn thấy chúng tôi, lộ ra nụ cười tinh quái: "Ui da, anh mang được người về rồi à? Chị ơi, sao chị lại chấp nhận ông anh trai siêu cấp kiêu ngạo của em thế?"
Tuy Ô Ngộ luôn nói Ô Diệu sợ anh, không nghe lời, nhưng tôi cảm thấy cô bé rất đáng yêu, hợp với mình, tôi mỉm cười: "Chào em, Ô Diệu, chị là Đàm Giảo. Chữ Đàm bên cạnh chữ Ngôn, Giảo trong trăng sáng."