Chương 68: Ô Ngộ (9.1)
Tôi đẩy cửa ra, nước mắt sắp không còn nhịn được.
Tôi hiếm khi rơi lệ, lúc mẹ và Ô Diệu còn sống chưa từng bao giờ thấy.
Bởi vì thân là đàn ông, sau lưng là hai người phụ nữ yếu đuối. Trước mắt tôi là tương lai gia đình không ổn định. Tôi phải kiên cường linh hoạt, dốc hết sức lực để cho họ, để cho mình tiếp tục cuộc sống.
Ánh mặt trời rất sáng, chiếu vào tấm kính sau lưng Ô Diệu tạo nên tầng sáng rực rỡ. Con bé vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm đó, trang phục rất đẹp, gần đây nó rất để ý tới bề ngoài. Con bé ngồi trước bàn, trong tay lại cầm sách của Đàm Giảo, thấy tôi đi vào, hoảng hốt chạy ném sách đi, nói: "Anh ơi, bây giờ là buổi sáng, hơn nữa em làm xong bài tập chuyên ngành rồi."
Không biết con bé giấu sách của Đàm Giảo ở đâu mà được nhiều như vậy. Con bé là một cô gái lanh lợi, giấu diếm.
Thế nhưng tại sao ngày 5 tháng 8 hôm đó lại không tránh thoát được người kia?
Trong trí nhớ của tôi, ấn tượng cuối cùng về con bé vĩnh viễn là thùng thịt nát không có cách nào phân biệt cảnh sát phát hiện trong tủ lạnh kia.
Tôi đi qua.
Có lẽ nét mặt của tôi quá doạ người, con bé sững sờ, càng hoảng hốt hơn. Trước khi bị con bé bị doạ chạy, tôi ôm lấy cổ con bé.
Ô Diệu, em gái yêu quý của tôi, em gái ruột thịt của tôi.
Ô Diệu nhanh chóng cảm thấy sợ hãi, con bé giãy dụa chạm vào mặt tôi: "Anh, anh làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Tôi nói không ra lời, nhìn gương mặt tràn đầy sức sống của con bé, lại bật cười. Nước mắt thoáng chốc rơi xuống mặt con bé.
"Anh, anh, anh đừng như vậy, đừng khóc!"
Tôi ôm con bé một lúc lâu, tâm trạng dần bình tĩnh trở lại. Có sự tin tưởng và lực lượng không thể nói rõ xuyên qua xương cốt tôi. Tôi biết tiếp theo mình muốn làm gì, tin tưởng đây là kỳ tích ông trời ban ơn cho mình. Tôi lấy điện thoại ra gọi cho mẹ.
Nghe thấy bên đầu kia điện thoại truyền đến tiếng nói hiền lành mà ân cần của mẹ, nước mắt tôi
suýt chút nữa lại rơi xuống. Ô Diệu choáng váng, chưa bao giờ thấy tôi có cảm xúc dữ dội như vậy. Mẹ cũng phát hiện ra sự khác thường, hỏi: "A Ngộ, con làm sao vậy? Giọng nói kì quái, có phải bị cảm hay không?" Tôi chưa bao giờ muốn để cho mẹ lo lắng, tôi cũng nhớ đến lúc mình rơi nước mắt sau khi nhìn thấy thi thể lạnh băng của mẹ. Tôi hít sâu một hơi, đè xuống nỗi đau lớn lao, nói: "Con không sao. Chúng con đi du lịch rất vui. Mẹ giữ gìn sức khoẻ. Sau này... còn có rất nhiều phúc để hưởng."
Mẹ mỉm cười.
Cúp điện thoại, tôi nhìn đôi mắt dịu dàng mà lo lắng của Ô Diệu, cũng từ từ mỉm cười. Lúc này động tác của tôi cũng nhẹ hơn, ôm lấy con bé.
"Ô Diệu, sau này em muốn chơi thì cứ chơi, muốn đọc tiểu thuyết thì cứ đọc, muốn làm gì thì làm. Tất cả đều có anh hết."
Sau một lúc lâu lại nghe thấy tiếng nói do dự: "Anh... anh đang thử ý chí của em sao? Em sẽ không mắc lừa đâu! Không, em cam đoan sẽ không chơi bời, học tập tốt, mỗi ngày tiến về phía trước, em phải không ngừng vươn lên!" Tôi nhìn đôi mắt tinh nghịch giảo hoạt của con bé.
Tôi nhịn không được mỉm cười, nhưng hai tay vẫn ôm lấy con bé không bỏ ra.
Lúc này Đàm Giảo xuất hiện.
Tôi ngẩng đầu, nhìn hốc mắt đỏ ửng của cô ấy, sắc mặt cô ấy trắng bệch.
Tôi lập tức hiểu ra, cô ấy đang sợ hãi.
Trong đầu đột nhiên nhớ tới tối qua hoặc cũng không thể nói là tối qua được, chúng tôi ngồi trong lán trúc, tôi cúi đầu hút thuốc, cô ấy hít mũi, nói: "Đã như vậy, anh cũng không cần đưa em về, chúng ta cứ tạm biệt như vậy đi."