Chương 82: Ô Ngộ (11.1)
Trước khi đến Lịch Huyện tôi còn đi xử lý một chuyện.
Thẻ rửa xe của Đàm Giảo biến mất, Tiểu Hoa bảo cũng không tìm thấy trong sổ ghi chép. Tôi đoán là do bọn Tiểu Hoa sơ ý, vì thế lấy sổ ghi chép ra, lật từng tờ một xem.
Thực sự không có.
Tiểu Hoa thề thốt: "Quả thực không tìm thấy mà, anh Ngộ, em có cách nào chứ, mấy hôm nay mới khai trương nhiều người làm thẻ như vậy mà..."
Tôi mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó kì lạ, nhưng ở đâu thì không nói ra được. Tôi nhìn khuôn mặt ngốc nghếch của Tiểu Hoa, cậu ta luôn thích nói đùa, thích trêu ghẹo tôi và Đàm Giảo, nhưng có lúc bạn sẽ cảm thấy cậu ta không giống như đang nói đùa.
Cậu ta cũng hơi là lạ kể từ sau khi tôi từ Tô Châu trở về.
Tôi không làm rõ gì hết, quyết định yên lặng theo dõi. Lúc rời khỏi tiệm, tôi quay đầu thấy bọn họ lại treo tấm biển đỏ giảm giá lúc khai trương ra: Khai trương giảm giá 100 tệ cho 12 lần rửa xe.
Lúc đến Lịch Huyện đã là buổi tối. Trên đường đi giáo sư Trần gọi điện cho tôi, mời tôi đến nhà ông ở. Tôi nhã nhặn từ chối, cũng không phải bởi vì chuyện gì khác mà do trước kia Trần Như Anh có tình ý với tôi, hiện tại tinh thần bị đả kích, tôi cảm thấy giữ một khoảng cách với cô ta thì tốt hơn.
Tôi không nghĩ tới Đàm Giảo cũng sẽ tới, thậm chí còn lén ở chung khách sạn với tôi.
Sau khi bị tôi phát hiện, cô ấy vội trốn trong phòng không chịu ra, cũng không lên tiếng. Lúc đó tôi cảm tưởng như chạm vào gai nhím đâm đau tay, nhưng tôi cũng biết rõ bên trong cô ấy mềm mại yếu ớt vô cùng.
Tôi đành phải leo tường xông vào phòng cô ấy.
Cảnh đêm bao phủ, trong phòng ánh đèn âm u. Cô ấy ôm chân ngồi trên giường, đỏ mặt, không chịu nhìn tôi.
Trong một năm qua, tôi đã trải qua sự đau khổ gần như cả cuộc đời. Lòng tôi đã sớm chết lặng, lạnh băng như sắt.
Nhưng giờ phút này, căn phòng yên tĩnh, ánh đèn im ắng, cô gái im lặng. Cô ấy không nói lời nào, tôi đứng bên cạnh, trong tích tắc đó tất cả phiền muộn trong lòng đều tan thành mây khói, trong lòng
tôi dần dâng lên sự dịu dàng không nói nên lời.
Hoá ra cô ấy vừa xuất hiện là có thể khiến tôi cảm nhận được sự dịu dàng của tình yêu.
Tôi mang cô ấy đi ăn tối.
Cô ấy rõ ràng dần trở nên vui vẻ, so với việc giận dỗi lạnh lùng trước đó thì dường như đã trở lại dáng vẻ tuỳ tiện ngày thường. Chúng tôi ngồi trong một quán ăn nhỏ, không nói chuyện yêu đương, làm như không có việc gì bàn luận số mệnh của chúng tôi.
Cô ấy phát hiện trong di động không có số của Thẩm Thời Nhạn. Nhật kí cuộc gọi trong suốt một tháng trước đó cũng không có, rõ ràng mới nửa tháng trước chúng tôi còn hợp tác điều tra án với Thẩm Thời Nhạn.
Cô ấy bị bầu không khí vui vẻ trong quán hấp dẫn, nên vẫn chưa bừng tỉnh.
Song sự kì lạ của từng người khiến lòng tôi như rơi xuống hố băng, đột nhiên có luồng ánh sáng trắng như tuyết phá vỡ tất cả hắc ám.
Tôi ngôì trong quán ăn là ngày 15 tháng 7, trái tim lượn vòng như con quay.
Tiểu Hoa từng mở miệng gọi "cô Đàm", còn nói "Hai người ở bên nhau hình như cảm giác hơi mờ ám". Hiện tại nhắc tới Đàm Giảo lại chỉ nói "Cô gái kia, cô gái đẹp kia" dường như chưa từng nghe nhắc đến tên cô ấy.
Thẻ rửa xe của Đàm Giảo không tìm thấy đâu, trong sổ đăng kí cũng không có ghi chép, dù là do Tiểu Hoa làm, nhưng cậu ta không có chút ấn tượng nào.
Tiệm sửa xe lại dán lên biển giảm giá.
Số điện thoại của Thẩm Thời Nhạn biến mất trong di động Đàm Giảo, ngay cả nhật kí cuộc gọi cũng mất sạch.
Tôi ở Tô Châu mỗi ngày đều xem weibo của cô ấy: ngày 1 tháng 7, ngày 3, ngày 5, ngày 8, ngày 12... lúc ấy chỉ cảm thấy thời gian quá chậm như tra tấn, nhưng hoàn toàn không nhận ra sự khác thường của thời gian.