Chương 85: Ô Ngộ (11.4)
Vì để có thể lần nữa "thuận lợi" trở về con thuyền kia, chúng tôi đã cùng bàn bạc, mỗi người tự quay về phòng ngủ, chỉ là tôi nằm rất lâu mà không ngủ nổi. Tôi bò dậy, đẩy cửa ra, đi dạo trong sân.
Đêm nay có lẽ chỉ có hai người chúng tôi thuê phòng ở khách sạn này.
Căn phòng của cô ấy đã tắt đèn, đã ngủ rồi chăng? Cũng đúng, cô ấy to gan, dù xảy ra chuyện lớn vẫn ngủ yên được. Nghĩ tới đây tôi mỉm cười, cầm điếu thuốc, ngồi xuống ghế, chậm rãi hút.
Một lát sau cửa phòng cô ấy cũng mở ra. Cô ấy khoác áo, đi dép lê ra. Tôi không nhúc nhích, cô ấy ngồi xuống bên cạnh tôi: "Anh cũng không ngủ được à?"
"Ừ."
Cô ấy hỏi: "Làm thế nào đây? Nếu như hai chúng ta không ngủ được, có phải sẽ không quay lại được thuyền không? Lần trước ngủ rồi mới đi đấy."
Tôi nói: "Vậy thì thuận theo tự nhiên, nhìn xem tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì."
Cô ấy: "Anh đủng đỉnh nhỉ."
Tôi: "Sợ thì làm được gì? Em cảm thấy chúng ta có khả năng chống lại lực lượng thần bí sao?"
Lời này có lẽ quá vô tình khiến Đàm Giảo im lặng một lát: "Có chuyện không thử sao biết được?"
Lòng tôi như thể bị cảnh đêm này khẽ đánh một cái, tôi nhìn cô ấy, trong mắt cô ấy mơ hồ có ánh sáng nhưng lại khiến tôi không đoán được gì. Tôi rít một ngụm thuốc, không tiếp lời, nhìn về phía trước.
"Ngủ sớm đi." Tôi nói.
Cô ấy hỏi lại: "Tại sao anh không đi?"
"Hút hết tôi sẽ vào."
Chúng tôi lại im lặng một lát, đột nhiên tay cô ấy vươn qua lấy đi điếu thuốc của tôi. Tôi nghiêng đầu nhìn cô ấy, cô ấy cầm điếu thuốc giấu ra sau lưng: "Mấy ngày nay anh hút thuốc vô cùng nhiều, không phải còn muốn cứu mẹ, em gái, bảo vệ em sao? Hút như vậy mà được à?"
Lòng tôi hơi đau đớn: "Đưa thuốc cho tôi."
Cô ấy: "Không đưa."
Tôi thò tay ra, cô ấy kiên quyết ngăn cản, trong mắt mơ hồ ánh lên sự tinh nghịch. Tôi chạm vào lưng cô ấy, mặt cũng cách cô ấy rất gần, đè tay
cô ấy, lấy được thuốc. Cô ấy ngửa mặt lên, ánh mắt lưu luyến nhìn tôi.
Chỉ có hai chúng tôi.
Trong khoảnh sân này, trong bóng tối này, trên băng ghế này chỉ có hai chúng tôi thôi.
Cô ấy không nhúc nhích, nhưng tôi cảm nhận được cơ thể cô ấy khẽ run lên. Cô ấy dường như đã hạ quyết định gian nan nào đó, từ từ nhắm mắt lại.
Tôi cầm lấy điếu thuốc, nghiêng đầu tránh đi, đồng thời thả cô ấy ra.
Trong sân hoàn toàn yên tĩnh, tôi tự nhủ trong lòng, Ô Ngộ, mợ nó, thằng khốn khiếp.
Cô ấy mở mắt ra, sắc mặt lạnh như băng.
"Đàm Giảo..."
"Đừng nói gì hết." Cô ấy thản nhiên ngắt lời tôi, "Anh muốn thì cứ hút đi, em cũng chỉ là lấy tư cách bạn bè quan tâm anh thôi. Lần sau... mặc kệ anh."
"Ừ." Tôi chậm rãi nói, "Mặc kệ... thì cứ mặc kệ đi."
Cô ấy đứng dậy đi vào nhà, cửa đóng "rầm" một cái. Tôi lại ngồi ở đó một mình.
Khi tôi có ý định trở về phòng đột nhiên chú ý tới căn nhà của họ Trần cách xa đó hơn nghìn mét đột nhiên đèn sáng lên. Tôi vô thức ngẩng đầu lên, là ban công ở tầng hai ngôi nhà kia.
Một người đi ra.
Là Trần Như Anh.
Tôi thấy rõ cô ta mặc đồ ngủ màu trắng, tóc dài rối tung, nhưng cả người vô cùng gầy. Mặt trở nên nhọn hoắt, không có tí thịt nào, xương gò má lồi ra, sắc mặt trắng bệch. Cô ta nhếch môi, ánh mắt trống rỗng, đứng trong núi tối đen, đứng trên ban công lẻ loi trơ trọi, xuất thần. Sau đó khoé miệng đột nhiên hiện lên nụ cười quỷ dị.
Tôi sững người.
Trước kia cô ta không phải là người như thế.
Trước khi lên thuyền cô ta hoàn toàn không như thế này.