Chương 97: Đàm Giảo (13.4)
Ô Ngộ đã đánh răng xong, ngồi xuống bên cạnh tôi: "Vất vả. Vừa rồi... không phải." Ánh mắt chúng tôi chạm vào nhau, tim tôi thoáng nhói lên: "Không phải gì chứ, mau ăn thôi."
Cơm nước xong, chúng tôi đi ra ngoài một chút. Bởi vì gần tới năm mới, trong thôn cũng nhiều người hơn trước. Chúng tôi lại đến quán ăn kia, việc kinh doanh vẫn rất tốt. Tôi nhìn thấy chủ quán đang chào khách, vợ ông ấy đang có thai, cười ha hả thu tiền.
Chuyện này khiến người ta giật mình.
Sau đó, chúng tôi đứng ở rừng cây bên cạnh thôn, bầu trời đã có sao, lá cây xơ xác, tuyết chất thành đống. Tôi hỏi: "A Ngộ, vào lúc này anh vốn đang ở đâu?"
Ô Ngộ suy nghĩ một chút: "Năm ngoái lúc này tôi đang ở Tây Tạng."
"Đi Tây Tạng làm gì vậy?" Tôi hỏi.
Anh đáp: "Nghe nói chỗ đó cách trời gần nhất."
Tôi im lặng.
Anh dập điếu thuốc vào trong đống tuyết, mỉm cười: "Thực ra chỗ đó khiến lòng người trở nên bình tĩnh hơn. Tôi cũng là ở đó cuối cùng mới bình tĩnh trở lại, nhưng hôm nay lại hơi thất lễ."
Anh liếc tôi, tôi cười không nói lời nào.
Tôi ngẩng đầu nhìn sao trên trời: "Em cũng muốn đi Tây Tạng."
Khoé miệng anh hiện lên ý cười.
Tôi nói: "A Ngộ, chờ tất cả chấm dứt, cứu được Ô Diệu và mẹ anh, anh dẫn em đi Tây Tạng được không? Trạch nữ như em chưa từng đi đến đó."
Anh im lặng một lúc lâu mới đáp: "Được, một lời đã định."
Vành mắt tôi hơi nóng lên. Thực sự vô cùng thích, cũng vô cùng khó chịu.
Nhưng tôi không muốn nói với anh, mọi chuyện thực sự có thể thuận lợi như chúng ta dự tính sao? Ngày nào đó thời gian chấm dứt quay ngược không biết hai chúng tôi sẽ đang ở nơi nào? Anh cam đoan sẽ nhớ rõ tôi, nhưng chuyện này có thể thực sự cam đoan sao?
Cho nên anh mới không chịu giữ lấy tay tôi sao?
Cũng chỉ có tôi ngốc nghếch, nghĩ gì cũng mặc kệ thôi sao?
Cho tới bây giờ tôi chưa từng trải qua tình yêu, nhưng cả đời này lần đầu tiên tôi gặp được tình yêu sâu sắc, nhưng chỉ là từ lúc bắt đầu đã không thấy được tương lai.
Vừa rồi lúc anh ngủ, tôi cũng đã gọi điện thoại cho cha mẹ, cố chịu đựng không để cho họ biết tôi đang khóc. Khi tôi
giả vờ lơ đãng hỏi nửa năm qua chúng tôi đã làm gì thì mẹ đáp tôi bận rộn công việc như thế, cả ngày chỉ biết chơi bời, mau sớm tìm bạn trai đi.
Bọn họ cũng giống như Tráng Ngư không cảm nhận được bất cứ điều gì bất thường, nhưng tôi thì chẳng nhớ gì hết.
Tôi thực sự muốn quay về bên cha mẹ, nhưng tôi biết mình chỉ có thể ở lại đây mười lăm ngày. Nếu như không điều tra ra được chân tướng, tôi không biết vận mệnh của mình sẽ đi về đâu. Cho nên tôi đành phải nín nhịn, chỉ nói cho họ biết tôi sẽ sớm về nhà như trước. Tôi phải ở bên cạnh Ô Ngộ đối mặt với tương lai của chúng tôi.
Chỉ có hai người chúng tôi mà thôi.
"Năm ngoái lúc này..." Tôi cười khổ, "Trong trí nhớ của em trống rỗng."
Anh im lặng một lát mới lên tiếng: "Quá khứ của tôi đã thay đổi rồi."
Hai bọn tôi lại im lặng. Tại sao lại như vậy, tại sao thời gian của chúng tôi lại uốn cong quay ngược, hiện tại còn chưa tìm thấy nguyên nhân. Bí mật có lẽ cất giấu ở không gian mặt đất chúng tôi rơi xuống. Chúng tôi phải đợi mười lăm ngày nữa mới quay về được.
"Nhìn bên trong đi." Ô Ngộ nói.
Tôi ngẩng đầu nhìn toà nhà giữa sườn núi của giáo sư Trần. Tuyết đã bao trùm tất cả, tôi không giống Ô Ngộ có thể nhìn rõ tất cả mọi thứ. Thực sự điều có thể thấy là cả ba tầng đều sáng đèn, hoàn toàn không giống như nửa năm sau chìm trong cảnh tối om.
Tâm trạng tôi chấn động. Chúng tôi quay lại nửa năm trước, có phải nghĩa là...
Vẻ mặt Ô Ngộ cũng trở nên thâm trầm cảnh giác: "Người nhà bọn họ vẫn còn sống. Nếu như trí nhớ của tôi chuẩn thì vụ hoả hoạn xảy ra hai ngày sau đó."