Bệnh viện S....
"Bác sĩ, con trai tôi đã như thế nào vậy?"
Bà Triệu xoa tay một cách lo lắng, từ nhỏ thể chất của Duật Thiên rất yếu. Lần này lại lạc vào rừng sâu. Không biết con trai bà có xảy ra chuyện gì không.
"Vì lúc nhỏ thể chất của thiếu gia khá yếu ớt, lại mang thêm bệnh heng suyển, e là phải ở lại điều trị thêm."
"Vậy còn chân của con trai tôi..."
Thưa bà, chân của thiếu gia được sơ cứu kịp thời nên không quá nghiêm trọng, có lẽ thiếu gia phải nằm viện khoảng 6 tháng để dưỡng. Còn lại đều ổn cả."
(Duật Thiên: mama, người đủ ác độc)
Vì phải nằm viện để dưỡng thương trong suốt 6 tháng, cậu chán đến mức sắp lên men.
May mà có Tuyết Chi thường mang hoa quả và bài tập để bầu bạn với cậu, không thì cậu cũng chỉ muốn trốn viện về.
Mỗi ngày ở bệnh viện đều là địa ngục, các y tá nhìn hắn với ánh mắt rất ư là si mê, bác sĩ thì giám sát cậu từng giây phúc, chỉ cần cậu nhíu mày một cái là liền gọi về Triệu gia.
Bây giờ cậu đã giác ngộ ra, bệnh viện đối với cậu chẳng khác nào là địa ngục vô hình.
....
Hôm nay Tuyết Chi lại đến thăm, Duật Thiên ngồi trên giường xem một số bài học mà cô mang đến.
Nắm cửa xoay một tiếng "cạch", vì Duật Thiên quay lưng với cửa nên không nhìn đến là ai mở cửa.
Cứ ngỡ là Tuyết Chi nên hắn rất tự nhiên.
"Giỏ hoa quả cứ để ở trên bàn, Tuyết Chi em..."
"Anh Duật Thiên, em là Ly Sâm."
Duật Thiên bất ngờ xoay người lại, nhìn người đáng ra không muốn gặp nhất. "Cô làm gì ở đây?"
"Em...em chỉ muốn thăm anh..."
"Cô hại tôi còn chưa đủ sao?"
"Em...em...em không có..." Ly Sâm nắm chặt giỏ trái cây, đôi mắt bắt đầu ngấn lệ nhìn trông đáng thương vô cùng.
Các cô y tác đi ngang qua thấy liền chỉ chỏ thầm thì với nhau.
Nếu không phải là người biết trước kịch bản chắc hắn cũng cảm thấy tội lỗi.
Theo cốt truyện, Ly Sâm sẽ lừa nguyên chủ vào rừng. Sau đó liền giả bộ tìm cậu. Khi tìm thấy cậu lạc trong rừng. Là người tìm được đầu tiên, cô ta sẽ vờ khóc rồi xin lỗi, làm cho nguyên chủ xiêu lòng. Nguyên chủ và cô ta khi đó sẽ làm ra tình cảnh cấm trẻ em dưới 18 tuổi trong hang động. Vì đi tìm nguyên chủ, Tuyết Chi cũng lạc vài rừng rồi trượt chân té xuống vách đồi mà bất tỉnh.
Sau trận tình cảnh ái muội cấm trẻ em dưới 18 tuổi, nguyên chủ cùng cô ta rời khỏi hang động rồi về khu cắm trại. Mọi người cũng quên luôn trong trại thiếu mất một người là Tuyết Chi. Đến ba ngày sau, đội tìm kiếm mới được điều động tìm cô. Lúc đó cô trong tình trạng đói rét và chấn thương tâm lí không ít.
Duật Thiên nhìn thôi mà cũng lắc đầu thở dài: lầu đầu tiên mới thấy con nữ chính nào ác như vậy.
Kết quả cốt truyện lại đi lệch quỹ đạo, Trình Khương vì nhớ thù cũ mà cho người xâm nhập vào trại rồi đẩy cậu té xuống vực để cậu gãy chân. Thành ra nó dẫn đến kết quả như thế này.
Ly Sâm vẫn đứng đó vờ khóc, khi thấy Duật Thiên "hồn bay chốn nào" nhìn vào bình hoa hồng vàng cạnh cô ta. Cô ta tức đến muốn moi tim cậu ra xem, rốt cuộc tim hắn làm từ gì.
"Cô nói vậy có mệt không?"
Ly Sâm bất ngờ với câu hỏi của Duật Thiên. Cậu là đang quan tâm cô ta