Các món ăn được phục vụ đem ra, Duật Thiên theo thói quen dùng khăn giấy lau sạch chén, đũa và muỗng.
Đưa cho Tuyết Chi cùng Lý Kiều Ngôn chén đũa đã được lau sạch. Duật Thiên cũng bày biện chén đũa cho bản thân.
Cậu rất ưa thích việc lau sạch mọi thứ, đặc biệt đồ dùng để đựng đồ ăn.
Món lẩu sôi ùng ục tỏa ra hơi cay làm người ta ngửi thôi cũng đói cồn cào.
Duật Thiên rót một ít nước ngọt vào ly, giơ lên và nói. "Chúc mừng em\_Tuyết Chi. Điểm toán của em ngang tôi và đứng hạng nhì toàn khối nhé."
"Cảm ơn." Tuyết Chi lịch sự giơ ly cụng, cả hai đều uống một ngụm. Bất chợt Lý Kiều Ngôn mở miệng. "Thế sao em không sử dụng rượu?"
"Bọn em chưa đủ tuổi đâu."
"Ha, tôi quên mất."
.....
Trong bữa ăn, Tuyết Chi luôn trò truyện cùng Duật Thiên, đôi khi xoay sang Lý Kiều Ngôn, gã ta nghe vài câu rồi chỉ mỉm cười hay đồng ý kiến với cái gật đầu.
Vô vị.
Duật Thiên gắp miếng cá hồi bỏ vào miệng. Thịt cá nấu chín vừa đủ, ăn rất ngon.
.....
Kết thúc bữa ăn, cả ba chia tay,mỗi người ra về mỗi ngả.
Tuyết Chi được gia đình cô ấy đón. Lý Kiều Ngôn thì không biết đi đâu rồi. Duật Thiên chỉ còn mỗi mình, cậu lấy xe ra rồi đi mất hút.
Hôm nay tâm trạng hơi khó chịu nhỉ?
.....
Duật Thiên về nhà với dáng vẻ mệt mỏi.
Cậu chỉ thay quần áo rồi leo lên giường ngủ luôn.
Không ai hay biết cái vỏ kiêu ngạo cứng ngắc của cậu ấy chính là kết quả của sự cô độc.
.....
Tiếng chuông điện thoại reo lên, Duật Thiên giơ tay vơ lấy. Đôi mắt nặng nề mở ra.
Là Tuyết Chi.
"Chào! Có chuyện gì vậy?"
"..."
"À, tôi đến liền." Duật Thiên mệt mỏi ngồi dậy. Xoa đầu tóc rối của mình, cậu mở tủ quần áo rồi đi vệ sinh cá nhân.
Dụât Thiên đi ra ngoài với đầu tóc chải chuốc gọn gàng, áo sơ mi trắng và quần đen, đôi giày bata màu trắng.
Cậu lái xe đi đến điểm hẹn mà Tuyết Chi nói.
Duật Thiên cứ gỡ cô mời cậu đi xem phim hay đại loại là đi dạo. Nhưng đến nơi mới biết cô mời cậu đi chơi công viên.
"..."
Hơn nữa tên Kiều Ngôn kia cũng đi theo.
"..."
Tôi nói này, cả ba chúng ta đã là lớn tướng cả rồi. Trưởng thành hết rồi. Có cần trẻ con như thế không?
"Đi nào." Tuyết Chi kéo Duật Thiên đi trong khi cậu vẫn còn ngơ ngác không biết chuyện quái gì đang xảy ra.
Lý Kiều Ngôn đút tay vào tui quần, cất bước theo sau.
.....
"Oa! Nhìn