Không gian trong xe đang nhẹ nhàng lắng đọng thì bất ngờ Lý Kiều Ngôn vứt máy tính xuống đất rồi ôm lấy cậu nằm xuống ghế.
Đoàng!
Rắc rắc. Xoảng!
Một tiếng động lớn như tiếng súng nổ lên, sau đó tấm kính phụ sau xe bị vỡ nát, Lý Kiều Ngôn liền chắn lại để cậu không bị thương.
Phía trước Lý Kiều Ngôn, trên cái ghế phụ đấy có một vùng bị cháy xém. Mà phần cháy xém ấy có một vật như kim loại gắm sâu vào ghế.
"Cái....cái gì?"
"Không sao cả."
Duật Thiên bắt đầu hoang mang sau đó thì cậu chợt nhớ ra. Nếu nhớ không lầm theo cốt truyện thì lúc này Trình Khương đã bắt đầu có hành động. Hắn ta cho sát thủ theo ám sát Lý Kiều Ngôn vì một món hàng trị giá cả triệu vạn tệ. Đồng thời bên cạnh đó hắn ta cũng trả thù riêng.
Lý Kiều Ngôn sau khi chắn giúp Duật Thiên, gã nhìn vào mắt cậu rồi nở nụ cười. "Em có sợ chết không?"
"Chú hỏi thế có hơi thừa không?" Duật Thiên liền đáp lại mà không cần suy nghĩ. Cậu vốn dĩ đã chết hết một lần rồi. Thêm lần nữa cũng chẳng sao.
"Câu trả lời rất hay." Nụ cười trên môi của Lý Kiều Ngôn đã không còn nữa. Thay vào đó ánh mắt của gã có vài phần sắt bén cùng tàn nhẫn.
"Em sẽ không sợ tôi giết người chứ?" Duật Thiên nghe thấy liền quăng cho gã cái nhìn khinh thường. "Chú giết chứ đâu phải tôi giết. Tự dưng hỏi tôi làm gì? Phát bệnh kinh niên à?"
"..."
Có cần bới móc gã như vậy không? Gã chỉ lo cho cô...à cậu vợ nhỏ thôi mà. Làm gì trả lời gắt vậy...
Lý Kiều Ngôn ôm cậu vào lòng, bàn tay to đầy chai sạn của gã đặt lên hông cậu, giọng gã trầm đều phát lên. "Vậy em nghĩ nên đi đường nào để cắt đuôi?"
"Đi đường quốc lộ số 5. Nơi đấy có rất nhiều con ngã cùng khúc cua. Điều đó khiến xạ thủ ngắm bắn rất khó. Hơn nữa có thể bọn họ đã gửi vài cái đuôi đến chỗ nãy rồi đấy."
"Lái đường quốc lộ số 5."
Tài xế: "..."
Lão đại à, vậy tin đồn trong bang do anh em nói là có thật à? Lão đại, anh em trong bang muốn chôm mặt xuống đất hết.
Tài xế liền vâng lời lái xe đến quốc lộ số năm. Đúng như Duật Thiên nói, con đường này rất nhiều ngã rẽ cùng khúc cua.
Ở đằng sau xe của Lý Kiều Ngôn đã bắt đầu có ánh đèn chiếu tới. "Nhanh thật đấy." Duật Thiên cảm thán trình độ của Trình Khương. Quả là nam chính có khác.
"Trình Khương quả thật không khiến tôi thất vọng." Duật Thiên cảm thán nói. Tuy đây chỉ là một câu nói bông đùa nhưng đã khiến ai đó nhột nhột trong lòng.
Chết tiện tên khốn Trình Khương, cướp món hàng triệu vạn của gã rồi còn dám cướp vợ gã. Gã thề phải lấy đầu tên khốn đó. Lý Kiều Ngôn càng tăng thêm lực đạo vài cái tay ôm hông của Duật Thiên.
Duật Thiên bất ngờ cảm thấy đau thì bắt đầu động đậy muốn thoát khỏi cái bàn tay kia.
Hành động này chẳng khác nào là khiêu khích gã. Lý Kiều Ngôn bất ngờ thay đổi tư thế. Tay gã khống chế