Duật Thiên có cảm thấy trán có hơi nóng dần. Cậu kéo cao cổ áo lên. Nhanh chóng về nhà.
Đi được nửa đoạn, cảm thấy bản thân không thể chống cự với cái lạnh giá mùa thu này. Duật Thiên liền gọi điện. Lướt đến dòng số quen thuộc, Duật Thiên suy nghĩ kĩ rồi ấn vào.
"Này, tôi nghĩ bản thân bị sốt nữa rồi."
"..."
"Quốc lộ 3, đường N."
"..."
Cất điện thoại vào áo, Duật Thiên ngồi trên ghế chờ xe buýt, mong Lý Kiều Ngôn tới sớm một chút.
Từ ngày đã quen với cách chăn sóc của Lý Kiều Ngôn, cậu hơi có một chút ỷ lại.
.....
Vào mới sáng đầu thu, Lý Kiều Ngôn tự thưởng cho bản thân một tách cafe nóng không đường. Vị đắng làm gã tỉnh táo trong cái ngày lạnh buốt giá này.
Ở chốn đô thị là thế, mặc dù đông dân nhưng không thể ngăn cản cái lạnh đầu thu này.
Khói từ tách cafe bốc lên, Kiều Ngôn thở dài đầy mệt nhọc. Nghe nói hôm nay cậu đi phỏng vấn. Không biết với sức khỏe như vậy liệu đi nổi không?
Tiếng chuông điện thoại vang lên. Lý Kiều Ngôn nhấc máy, tay đặt tách cafe xuống bàn.
Chưa kịp trả lời. Đầu bên kia đã nói trước. "Này, tôi nghĩ bản thân bị sốt nữa rồi"
"Hiện tại em đang ở đâu, tôi đến đón"
"Quốc lộ 3, đường N"
"Tôi tới liền, em hãy ngồi chỗ nào đó chờ đi."
Lý Kiều Ngôn vội vã mặc áo khoác vào, tay vơ đại lấy một cái áo khoác khác.
Gã phóng xe đi trên đường đến chỗ cậu nhanh đến nỗi cả đèn đỏ dám vượt. Chắc chắn sau vụ này gã kiểu gì cũng phải viết biên bản.
Đúng là cái lũ yêu nhau.
......
Trên con đường phố đã bắt đầu xuất hiện ánh đèn, dòng người càng ngày càng thưa thớt, không còn nhộn nhịp như lúc sáng. Duật Thiên hà hơi ấm vào lòng bàn tay, cậu sờ trán của bản thân.
Nóng hơn rồi!
Duật Thiên kéo kéo cổ áo len, hình ảnh trước mắt có hơi mờ dần. Duật Thiên cố gắng giữ tinh thần tỉnh táo, đôi mắt có hơi mệt mỏi.
Quyết định không chờ Lý Kiều Ngôn đến nữa, cậu đứng lên tiếp tục đi về. Duật Thiên giơ tay bắt một chiếc taxi.
Dù đường có hơi thưa thớt người nhưng vẫn còn một số chiếc taxi còn hoạt động. Duật Thiên bắt được một chuyến liền chui tọt vài xe, giọng nói hơi khàn yếu ớt nói. "Đường 28, phố K, nhà 193."
"Vâng."
Duật Thiên dựa người vào ghế, đôi mắt nhắm cụp xuống, theo ước tính, từ đây đến nhà cậu là 90km/h. Tốn hết 2 tiếng về nhà, 3 phút chạy vào phòng, 5 phút thay đồ. Từ nhà Lý Kiều Ngôn đến đây tốn 3 tiếng, từ lúc gọi đến giờ đã hết 5 tiếng, có khi nào gã quên nén mất cậu còn ở cái chốn lạnh giá này không?
Duật Thiên lấy điện thoại ra, gọi cho Kiều Ngôn. "Này, không cần đón tôi nữa đâu. Tôi bắt xe về rồi." Sau đó cậu liền tắt máy, không đợi bên đầu dây kia trả lời.
Lý Kiều Ngôn: ...
.....
Về đến nhà, Duật Thiên bước đi nặng nề, khó khăn lắm mới đi đến phòng của mình, thay hết quần áo rồi trùm kín chăn nằm ngủ.
Duật Thiên chính là một tên lười uống thuốc, từ trước đến giờ toàn mặc kệ bệnh nặng cỡ nào cũng không uống thuốc.
Cậu hừ hừ, trùm chăn kín hơn, mặc dù trán đầy mồ hồi nhưng tay chân cậu lại cảm thấy nó lạnh đến mức có thể đóng băng. Duật Thiên mặc kệ nó, tiếp tục ngủ.
.....
Lý Kiều Ngôn đã hết sức từ công ty gã chạy đến nơi này với quãng đường dài hơn 1000km, vượt hết 5 cây đèn đỏ, chạy xe hơn vận tốc 130km/h, vượt ẩu qua hết các đoạn đường kết quả vẫn không đón được cậu, giờ gã đang ngồi suy nghĩ về vấn đề lấy vợ của mình.
Trong cuộc đời gã, chưa có gì thất bại bằng việc này.
(T/g: yên tâm đi con, thất bại sau này của con còn nhiều)
Kiều Ngôn thở dài, mặc dù không nghe cậu phàn nàn gì nhưng gã biết sự tin tưởng của cậu giành cho gã bị giảm hụt.
Nhưng thực tế gã không biết rằng cậu thật chất chỉ muốn đi nhờ, nếu gã không đón cậu, cậu cũng chẳng bận tâm gì nhiều. Là do gã suy nghĩ quá nhiều.
.....
Sáng hôm sau, Duật Thiên sờ trán của mình, đỡ hơn rồi, cậu ngồi dậy rồi thay đồ chuẩn bị ngày đi làm đầu tiên.
Rời khỏi nhà, Duật Thiên đến giờ mới