Đầu tiết chính là môn Văn học do cô Trần phụ trách. Khi cô Trần đang bận trên bục giảng bài thì Duật Thiên lại tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ. Có vẻ cô Trần cũng chẳng để ý đến lắm. Mặc kệ cậu học sinh kì dị này.
Sau khi trải qua hai tiết văn, bây giờ chính là giờ ra chơi. Duật Thiên cùng Tuyết Chi chạy xuống căn tin chỉ để mua "một chút" đồ ăn vặt để ăn trong giờ địa và giờ lý sắp tới.
"Ê hình như đó là Duật Thiên lớp A2 thì phải."
"Ừ. Vậy người kế bên là Tuyết Chi rồi."
"Nghe nói hai người đó là bạn thân. Có người nói đó là cặp đôi vàng của lớp A2."
"Vậy sao? Tôi cũng mong hai người họ là cặp đôi. Nhìn rất xứng."
"Nghe là gần đâu đây có tiểu tam chen chân. Có ý đồ cướp Duật Thiên khỏi Tuyết Chi."
"Đó là ai vậy?"
"Chính là Lan Tuyền lớp A1 đó."
Hóa ra là ả hả! Thật đáng ghét mà."
Dù đang thảo luận về Lam Tuyền nhưng chủ đề hầu hết là lời xầm xì bàn tán về hai người Duật Thiên và Tuyết Chi.
Còn hai con người của chủ để bàn tán kia lại đang tranh cãi nhau về việc mua đồ.
"Tôi thấy pudding sữa ngon hơn" - Tuyết Chi hầm hực nói.
"Cacao sẽ ngon hơn. Vị béo ngọt hòa quyện cùng vị đắng dịu dễ kích vị giác" - Duật Thiên không thua phản bác.
"Vị sữa!"
"Vị cacao!"
Lần này Tuyết Chi không đáp lại, phồng má lên như chịu uất ức, vừa đáng yêu lại vừa cảm thấy tội lỗi. Duật Thiên liền không dám tranh nữa. Đành thua cuộc mà mua pudding vị sữa.
.....
Đến giờ địa lý. Duật Thiên cùng Tuyết Chi lôi đồ ăn ra ăn trước mặt bàn dân thiên hạ, không hề sợ hãi gì cả.
Giáo sư địa lý tức đến mức cũng chẳng thể làm gì. Ai kêu hai người họ là con ông cháu cha chi.
Hết giờ địa lại đến giờ lý rồi lại đến ngoại ngữ. Tuyết Chi nhìn Duật Thiên, thấy cậu liền có dáng vẻ khó chịu. Mặt nhăn nhó khiến cô bỗng cười mỉm, cảm thấy cậu cùng bạn này đáng yêu vô cùng.
Còn Duật Thiên thì chính là khó chịu thật. Vì giáo sư ngoại ngữ cứ mãi nói về cách phát âm.
Không chịu nổi nữa, Duật Thiên liền đứng phắt dậy. Bước chân ra khỏi lớp làm giáo sư tức một trận. Liền nói một dàng tiếng anh.
"Hey, do you know what youre doing?"
(này, cậu biết cậu đang làm gì không hả?)
"Me? Oh, i want to go out!"
(Em? Oh em muốn ra ngoài)
"Why?"
(Tại sao?)
"Because professor are always babbling about rhymes and sounds, it drove me crazy!"
(vì giáo sư cứ mãi lảm nhảm về vần và âm, nó khiến em phát điên!)
"You..."
(Em....)
"Im leaving, goodbye professor."
( Em ra ngoài đây, tạm biệt giáo sư!)
Duật Thiên bước chân ra khỏi lớp, không hề ngoảnh mặt lại. Nắng trưa rọi trên thân ảnh cao lớn của thiếu niên. Nhìn kì lạ vô cùng.
.....
Sau khi tan tiết cuối của buổi sáng, một số người sẽ lái xe về ăn cơm, một số sẽ ở lại ăn trưa ở căn tin và nghỉ ngơi tại phòng dành cho học sinh.
Duật Thiên mang hộp cơm trưa lên sân thượng ăn.