Chiều thứ 7.
Đây là một buổi chiều mát mẻ với mây trắng bơi lội trên bầu trời xanh, gió thổi nhẹ nhàng.
Biệt thự Triệu gia.
Duật Thiên đang bận ngắm nhìn bản thân trong gương, trên gương hiện lên dáng thiếu niên 1m7 cao ráo với áo khoác đen, áo thun trắng và quần jeans dài hơn đầu gối, tóc vuốt chải gọn thẳng ra sau.
Duật Thiên mang một đôi bata trắng, xem kĩ mình trong gương còn chỗ nào không hoàn hảo.
Sau khi xác định bản thân hoàn hảo, Duật Thiên mở cửa phòng và đi ra ngoài. "Ba mẹ con đi chơi đây."
"Ừ cẩn thận đấy nhé."
"Vâng" Duật Thiên lễ phép chào rồi đi ra thẳng nhà ga, lái xe đi đến chỗ hẹn.
Lúc này Tuyết Chi đang đứng ngoài cổng rạp phim. Cô vận một bộ váy màu xanh lam, viền cổ và váy màu trắng sữa hòa hợp với làn da của cô. Đôi chân mang guốc trắng. Mái tóc đen nhánh bay theo làn gió. Trên tay cầm ví trắng. Nhìn cô như một thiên thần nhỏ bé xinh đẹp.
"Hey cô em. Chờ bạn sao?"
Tuyết Chi nhìn tới chỗ phát ra tiếng nói lưu manh, bỡn cợt. Hóa ra đó là một thiếu niên ăn mặc "hoa hòe"\*. Tóc nhộn bảy sắc cầu vòng. Nhìn chẳng khác nào là một tên ăn chơi trát tán.
\* câu ám chỉ kẻ ăn mặc có màu sắc rối loạn, sặc sỡ. Ví von kẻ không ra gì, thích chưng diện.\*
Tuyết Chi không cười, chỉ đáp lại lời khó nghe "Chẳng lẽ tôi lại đứng đây để hóng gió chơi? Ấu trĩ."
"Con khốn! Mày đừng kiêu ngạo với tao. Được tao để ý là phúc phận của mày."
"Vậy sao?" Lần này không phải Tuyết Chi đáp mà là Duật Thiên đáp lời. Cậu đã sớm dắt xe mà nhà xem. Đi tìm Tuyết Chi thì thấy cảnh cô bị "tắt kè hoa" ức hiếp.
Thấy có kẻ xen vào chuyện của bản thân, gã tức giận đầy kiêu ngạo.
"Mày là thằng nào?"
"Tại sao tao phải trả lời câu hỏi của mày?" Thiểu năng! Không biết bọn người này sao lại kì lạ đến vậy. Hễ cứ gặp hắn là lại hỏi duy nhất mãi một câu: Mày là thằng nào?
Không thể đổi câu khác được à?!
"Mày..."
Duật Thiên bước đến chỗ của Tuyết Chi, bắt được đại thụ cứu mạng, Tuyết Chi gian tay ôm lấy cánh tay của Duật Thiên. Bám chặt vào không rời.
"Bây giờ tâm tình tao đang tốt. Mày phắn đi chỗ khác không tao cho mày bay lên cây."
Duật Thiên hênh hoang đuổi "tắt kè hoa" đi còn ngước càm lên thể hiện sự kiêu ngạo.
"Mày biết tao là ai mà dám đuổi tao đi hả?"
"Biết thì sao? Không biết thì sao? Tóm lại mày muốn bay lên cây hót với chim à?" Duật Thiên không muốn trò chuyện cùng tên thiểu năng nên là dắt Tuyết Chi đi. Mặc kệ "tắc kè hoa".
"À cảm ơn..."
"Hửm?"
"Thì chuyện lúc nãy..." Tuyết Chi ngượng ngùng nói. Duật Thiên chỉ nghe. Không quan tâm đến.
Hai người lâm vào hoàn cảnh trầm mặc thì Tuyết Chi lại lên tiếng. "Để tôi đi mua bắp ran và nước ngọt."
"Cái này cứ để tôi. Tôi không nỡ để một cô gái đi làm việc này." Duật Thiên liền giành lấy công việc này. Vừa nói liền đi lại chỗ bán. Tuyết Chi chỉ có thể đứng ở một góc chờ.
Sau khi đã mua bắp ran và nước ngọt. Hai người cùng đi vào rạp phim. Hóa ra Tuyết Chi mua về chính là phim tình cảm học đường "Chờ em lớn lên nhé!" nổi tiếng.
Duật Thiên chỉ đành thở dài. Không hiểu nổi tư duy của phụ nữ. Ngôn tình gì chứ. Toàn là ngôn lù trá hình.
Kiếp trước hắn có mua một đĩa CD ngôn tình về xem thử, không biết có gì đặc biệt mà đám con