Chương 10
Trans: Cola
Nhan Thư xốc lại tinh thần, bọc chiếc áo lại cẩn thận, lấm lét đi ra ngoài.
Địa điểm hẹn gặp hơi xa trường, Nhan Thư gọi taxi đi đến đó. Ngẩng đầu lên nhìn thấy tấm biển tiệm cà phê, cô đẩy cửa đi vào.
Hứa Bùi đứng quay lưng về phía cô, đang gọi đồ uống ở quầy, “Iced Americano, không thêm đường.”
Anh nghe thấy động tĩnh thì quay người lại, hỏi: “Còn em thì sao?”
Hai hôm nay thời tiết chuyển lạnh, anh mặc chiếc áo khoác mỏng nhẹ, quần dài màu đen bao bọc đôi chân dài có cảm giác tồn tại rõ rệt, tựa người vào quầy order nhìn cô.
“Socola nóng.” Nhan Thư bước lên trước, nhìn qua menu, “Ý, có cả cá khô nhỏ ư?”
Hứa Bùi: “Đồ ăn vặt nổi tiếng của tiệm này đấy, có muốn ăn không?”
“Muốn!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cá khô được chiên giòn tan, vàng óng ả, chất thành đống trên cái khay tre xinh xắn như một ngọn núi nhỏ.
Nhan Thư nhón một con, nếm thử, hương vị thơm ngon khiến cô híp mắt lại. Vì ngại một mình độc chiếm đồ ngon, cô duỗi một ngón tay ra, đẩy chiếc khay nhỏ về phía người đàn ông ở đối diện.
“Ăn không?”
“Không ăn?”
“Ngon lắm đó.” Nhan Thư nếm thử rồi giới thiệu.
Hứa Bùi ngồi bên cửa sổ, cúi đầu thong thả giở trang sách, ngước mắt nhìn cô với vẻ ẩn ý, “Mấy ngày nay ở nhà giáo sư Tôn, anh ăn đủ rồi.”
Nhan Thư: “...”
Mấy ngày nay, khụ, là vì họ đã câu được rất nhiều cá.
Cô ở trong trường nên không tiện bảo quản, đành đưa hết cho giáo sư Tôn.
Nghe ông ấy kể, vợ ông ấy rủ mấy người trong đội Hứa Bùi đến nhà, bữa nào cũng nấu cá cho họ ăn.
Cô còn nhớ mang máng, hồi nhỏ Hứa Bùi không thích ăn cá.
... Chê thời gian nhổ xương cá làm chậm trễ tốc độ làm đề của anh.
Lúc ấy Hứa Bùi không thích nói chuyện, cứ như quả hồ lô đặc ruột vậy. Vốn dĩ mọi người không biết chuyện này, ông cụ nhà cô lần nào câu được cá đều hăm hở gửi qua cho ông cụ Hứa.
Cho tới một lần nọ, ông bắt gặp nhóc Hứa Bùi đang xách một cái thùng phóng sinh nho nhỏ...
Hứa Bùi bưng tách cà phê, nhấp một ngụm nhỏ, “Bây giờ ông cụ Nhan vẫn thích câu cá sao?”
“Lại chẳng không.” Nhắc đến ông cụ nhà mình, ánh mắt của Nhan Thư lập tức trở nên dịu dàng, nụ cười thấp thoáng trên môi, “Suốt ngày ra ngoài câu cá, có lẽ mấy con cá cũ đều quen mặt ông ấy rồi cũng nên.”
Hứa Bùi cười nói: “Chẳng trách kỹ thuật của em lại tốt như vậy.”
“Đó là vì, về nhà phải tập luyện suốt ngày.”
“Vân câu ở sông Liễu Trường chứ?”
Nhan Thư có chút bất ngờ, “Anh vẫn còn nhớ sông Liễu Trường sao?”
Hứa Bùi nhìn cô, “ừm” một tiếng bằng âm mũi rất nhẹ.
Ông nội của anh và ông của Nhan Thư là đồng hương với nhau, lại là bạn tri âm tri kỷ hiếm có, đến tuổi xế chiều lại cùng nhau về quê chọn đất xây nhà, hai căn nhà ở phía đối diện nhau.
Dưới chân ngọn núi cạnh nhà có một con sông uốn lượn bắt ngang qua, đó chính là sông Liễu Trường.
Ông cụ Nhan thích câu cá, sáng sớm nào cũng xách theo đồ câu cá, thong thả đi ra ven sông, đằng sau là một cái đuôi nhỏ hồng hồng mũm mĩm.
Phòng của Hứa Bùi quay mặt về phía bờ sông, sáng sớm vừa đẩy cửa sổ ra là có thể nhìn thấy ngay hai bóng dáng một lớn một nhỏ.
Cô nhóc kia lúc thì chổng mông đào cua trong khe đá, lúc thì cởi dép lội xuống chỗ nước nông để nghịch nước, lúc thì ngồi vểnh chân lên, cầm một cần câu dài dài, bắt chước bộ dạng của ông ngoại mình, làm bộ làm tịch câu cá.
Đôi khi, cô sẽ ngẩng đầu lên, hai tay tạo thành hình cái loa, hò to bằng giọng trẻ con: “Chào buổi sáng anh Hứa Bùi!”
Lúc cô hò lên, cả thân hình nhỏ bé đều đang ra sức, ngay cả hai cái bím tóc đuôi sam trên vai cũng rung rinh.
Lúc nào Hứa Bùi cũng sẽ liếc cô với vẻ mặt vô cảm, đóng sập cửa sổ lại.
Khi đó anh thực sự phát phiền vì cô.
Cả một vùng núi non, chỉ có cô là người ồn ào nhất.
Không chỉ ồn ào, mà còn đặc biệt bám người.
Chỉ cần nhìn thấy anh, Nhan Thư sẽ cười tít cả đôi mắt xán lạn, chạy như bay bổ nhào về phía anh, đôi chân ngắn cũn bật lên một cái, cả người tức khắc đu lên người anh, hùng hồn chỉ đạo anh chạy qua chạy lại.
“Các tráng sĩ nghe lệnh, tướng quân Kiều Kiều sắp xuất phát rồi!”
“Anh Hứa Bùi, xông lên!”
“...”
Tên cúng cơm của cô là Kiều Kiều*.
Nhưng lại là cô nhóc không đáng yêu nhất mà anh từng thấy.
*Chữ kiều trong tên này có nghĩa là mềm mại, đáng yêu, xinh đẹp...
Nghịch ngợm y như con khỉ con vậy.
Chuyện mà anh mong ngóng nhất vào mỗi ngày, chính là khi nào thì “chú khỉ” này mới chuyển về thành phố, tốt nhất là mãi mãi không quay lại nữa.
Có một thời gian, cô thật sự đã bị đưa về thành phố.
Nhà hàng xóm lại có một cô bé mới đến ở, vừa trầm tính vừa ngoan ngoãn, chưa từng dám to tiếng nói chuyện với anh.
Thế giới đã yên bình.
Nhưng anh lại không thấy vui lắm.
Vào một buổi sớm tinh mơ nào đó, cuối cùng anh cũng gõ cánh cửa lớn nhà ông cụ Nhan, ấp úng nửa ngày mới hỏi: “Ông Nhan ơi, lúc nào Kiều Kiều quay lại ạ?”
Chất giọng êm ái của cô gái kéo anh quay về hiện thực: “Lâu lắm anh không về rồi, vẫn nhớ thật sao?”
Hứa Bùi cụp mí mắt, lật một trang sách nữa, “Nhớ đại khái.”
--
Nhan Thư cảm thấy hơi tội lỗi.
Bây giờ đã là tám giờ tối mà cô lại uống một cốc socola nóng có hàm lượng calo cao đến mức báo động, còn ăn một đống cá khô nữa.
Bụng cô đã no căng cả rồi.
Không chỉ có lần này.
Lần trước cũng như thế này...
Lần trước trước nữa cũng như thế này...
Vì sao mỗi lần gặp Hứa Bùi, cái miệng của cô đều không nhịn được muốn phạm tội thế nhỉ!
Để tránh tiếp tục phạm tội, Nhan Thư nhanh chóng đưa ra quyết định, lập tức đứng dậy ra khỏi tiệm cà phê, tiện thể đưa chiếc túi đựng áo sơ mi cho Hứa Bùi, “Trả anh này, đã giặt sạch rồi.”
Hứa Bùi không nhận.
Cô không hiểu nhìn anh, vừa vặn nhìn thấy vành tai hơi ửng đỏ của anh.
Hứa Bùi đưa tay ra nhưng không cầm lấy chiếc túi, mà chỉ xòe năm ngón tay che lại thân túi, đẩy về phía cô từng chút một.
Nhan Thư: “?”
Không cần nữa à?
Thấy cô còn chưa phản ứng lại, Hứa Bùi mang vẻ mặt phức tạp, hé môi: “Em... thôi bỏ đi.”
Anh nghiêng đầu, dứt khoát duỗi tay ra, bàn tay lớn siết chặt lấy cổ tay của cô, kéo cô vào trong góc tường.
Nhan Thư bị anh ép lùi về sau mấy bước, lưng cô nhanh chóng tựa vào mặt tường mát lạnh, ngơ ngác nhìn anh mở túi, lấy chiếc áo sơ mi ra ngoài.
Hứa Bùi khom lưng, ghé lại gần cô.
Đôi tay lớn từ sau lưng cô vòng ra đằng trước, chiếc áo sơ mi mềm mại quấn trên eo cô. Anh cầm hai tay áo, ngón tay chuyển động mấy cái, thắt nút hai ống tay áo trên eo cô.
Vạt áo buông xuống, vừa vặn che khuất đùi cô.
Hứa Bùi thở hắt một hơi, “Tạm thời như vậy đi.”
Trong lòng Nhan Thư có một suy đoán không hay lắm, chẳng lẽ chính là cái mà cô đang nghĩ đến sao?
Giây tiếp theo, bên dưới chảy ra một dòng nước nong nóng.
Nhan Thư: “...”
Khỉ gió.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
--
Mấy ngày tiếp theo, Nhan Thư đều nghĩ đến một vấn đề.
Vì sao dì cả phải đến sớm nhiều ngày như vậy?
Vừa nghĩ đến ánh mắt phức tạp của Hứa Bùi vào buổi tối hôm ấy, cô đã không nhịn được, đầu ngón chân găm chặt xuống đất.
Mất mặt quá đi mất.
Cô gục đầu xuống bàn học như chim đà điểu.
Tiết học này là lớp học chung, trong phòng học có rất nhiều sinh viên khoa khác, cô gục đầu xuống, bên tai vang lên tiếng bàn tán của cánh sinh viên:
“A bà mua báo trường rồi hả? Nghe nói lần này có bài phỏng vấn của đàn chị Lâm!”
“Kỳ này có bài báo hot lắm nhé, Nhan Thư mời được cả đội nhóm của Hứa Bùi đấy, ai còn muốn đọc tin tức bên lề của đàn chị Lâm nữa!”
“Hả?”
“Hầy tìm được rồi, bài báo của chị Lâm ở đây.”
“Báo phụ á, nhục mặt quá đi, trước đây còn huênh hoang trên diễn đàn cơ mà, chẳng trách tôi nghe mấy đàn anh lớp khác nói mấy ngày nay đều không nhìn thấy chị ta đâu...”
Đến chiều cùng ngày, tập san trong trường đã bán hết sạch.
Một chuỗi cú chuyển ngoặt này được mọi người bàn tán xôn xao, trên diễn