Chương 16
Trans: Cola
Khi Nhan Thư thành thật chia cá tôm xong, cô nheo mắt lại liếc Hứa Bùi một cái, thấy anh không chú ý, cô định lén giấu hai con vào trong thùng.
Kế hoạch vừa được thực thi một nửa, ông anh kia làm như vô tình nghiêng đầu đi, vết thương ở sau gáy lộ ra dưới ánh mắt của cô.
Nhan Thư lập tức đâm ra áy náy, ngoan ngoãn bỏ hai con tôm mình ăn bớt được vào trong thùng của anh.
Đợi đến khi chia cá tôm xong, Quan Văn Cường cũng đã đi xa, cô lại lén lút rút một thứ trong túi ra, nhét vào tay Hứa Bùi.
Anh hạ mắt nhìn, “Đây là gì thế?”
“Thuốc Bạch Dược Vân Nam.” Nhan Thư dặn anh: “Để cho anh bôi vết thương.”
Hứa Bùi ngơ ngác, “Vết thương gì?”
Nhan Thư chỉ vào hõm cổ của anh, thấy khuôn mặt anh vẫn đầy vẻ mờ mịt, cô cuống lên, vô thức cất cao giọng: “Thì, tối qua em đè anh trên bãi cỏ, không cẩn thận gây ra vết thương này!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“...”
“...”
Nhan Thư hơi ngượng ngùng nhắm mắt lại, cô vừa nói gì rồi?
Thế mà Hứa Bùi lại gật đầu một cách nghiêm túc, dặn dò ẩn ý: “Vậy lần sau em cẩn thận chút.”
Nhan Thư: “...”
Cô không còn mặt mũi ở lại đây thêm nữa, vội xách cái xô nhỏ, nhanh chóng chạy đi thật xa.
Bên chỗ Điền Tư Điềm đã bắt đầu nhóm lửa, thấy cô chạy đến, cô ấy mới nghi hoặc nhìn cô một cái, “Sao tai bạn đỏ vậy?”
Nhan Thư trấn tĩnh lại, “Chạy cả một đoạn xa như thế, không đỏ được sao?”
“Việc gì phải chạy xa như vậy?” Điền Tư Điềm thuận miệng hỏi một câu, rồi lại nhớ ra chuyện gì đó, “À mà, vừa nãy bạn bỏ nhiều tôm vào thùng của mình để làm gì thế?”
Nhan Thư im im một lúc mới đáp: “Bạn cứ coi như mình, đang phân tán tài sản chung đi.”
Điền Tư Điềm: “?”
--
Quan Văn Cường đang nướng chỗ cá tôm nhỏ nhoi ít ỏi của mình một cách cực kỳ quý trọng, lại nhìn thấy Hứa Bùi xách một xô thủy sản to đùng, đủng đỉnh đi tới bỏ xuống bên cạnh anh ta.
Quan Văn Cường sửng sốt nói: “Anh Bùi, chỗ này cho em hả?”
Hứa Bùi gật đầu, “Cho cậu hết đấy.”
Cuối cùng, anh lại lơ đãng dặn dò: “Tôm bỏ ruột, nướng khô một chút, bỏ thêm chút bột ớt.”
Quan Văn Cường gãi đầu, “Chúng ta đều không thích ăn cay, bỏ bột ớt vào làm gì?”
Hứa Bùi vớt một con cá trong thùng bỏ vào trong chậu nước sạch, tỉ mỉ bỏ vẩy, ruột rà rồi quăng cho Quan Văn Cường, “Cá nhỏ thì chiên qua dầu hai lần, chiên giòn chút.”
Quan Văn Cường càng khó hiểu hơn, “Anh Bùi, chẳng phải anh không ăn cá sao!”
Hứa Bùi lại bắt thêm một con cá nữa, đập ngất nó, “Lảm nhảm cái gì.”
Quan Văn Cường không nói gì nữa.
Làm là được rồi ấy gì.
Dù sao chỗ này chỉ có anh ta và anh Bùi, anh Bùi không ăn thì càng tốt, toàn bộ là của anh ta!
Hai mươi phút sau, Quan Văn Cường bưng đĩa, hỏi lại với vẻ khó tin: “Anh Bùi, anh nói gì cơ?”
Hứa Bùi gắp một con tôm lên nếm thử, “Tôi bảo là cậu đưa cái đĩa này cho Nhan Thư, cô ấy cho chúng ta nhiều cá như vậy, không định cảm ơn một chút sao?”
Quan Văn Cường chợt bừng tỉnh, hớn hở bưng hai đĩa tôm cá sang cho Nhan Thư.
Đến khi quay về nhìn thấy trong đĩa chỉ còn mấy con tôm, anh ta liền rơi vào trầm tư.
Khoan, anh ta cần suy ngẫm lại đã.
Nhan Thư chia cho anh Bùi nửa số tôm cá của mình, anh Bùi lại dụ anh ta tốn công tốn sức nướng đồ xong xuôi, rồi lại đưa lại cho cô ấy?
Vậy chỗ tôm cá mà anh ta vừa nướng...
Xưởng chế biến hải sản?
Không thể không nói, hương vị sản phẩm của xưởng chế biến hải sản Quan Văn Cường thật sự không còn gì để nói, Điền Tư Điềm và Nhan Thư chỉ ước gì có thể liếm sạch đầu ngón tay của mình cho rồi.
Nhan Thư liếm môi ra vẻ chưa đã ghiền, cảm thấy hơi hối hận.
Sớm biết thế này thì còn tẩu tán tài sản làm gì, cô dứt khoát ra đi tay trắng chẳng phải tốt hơn sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
--
Lâm Tuyết Mẫn đã bận rộn suốt nửa tiếng đồng hồ.
Bình thường cô ta vốn không nấu cơm, song để giữ gìn hình tượng, cô ta đã một mực tích cực giúp đỡ mọi người làm việc. Làm việc mệt bở hơi tai nửa ngày trời, đói đến mức ngực dán vào lưng đến nơi mà vẫn chưa được ăn cơm.
Một mùi thơm phưng phức xộc vào trong mũi, Lâm Tuyết Mẫn vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Nhan Thư cầm một con tôm lên, ăn ngấu nghiến.
Không chỉ có thế, trước mặt Nhan Thư còn để một đĩa đầy ụ tôm cá không biết ai đã đưa đến.
Tôm được nướng thành màu đỏ cam, bên trên rắc gia vị thơm nức, cá nhỏ thì được chiên giòn rụm, cắn một miếng là nghe thấy âm thanh giòn tan “Rộp rộp”.
Lâm Tuyết Mẫn đói đến nỗi chảy nước miếng ròng ròng.
Cô ta bấm bụng nhịn đói, kìm nén cơn bực bội, cố gắng ép mình tập trung làm việc, nào có biết Nhan Thư ăn cá tôm xong, lại lững thững đi đến bên cạnh cô ta để rửa bát.
Mùi thơm lại xộc vào mũi cô ta một lần nữa.
Khiến cô ta càng đói hơn.
May mà Tần Minh Bách thật chu đáo, bưng một đĩa đồ nướng đến, Lâm Tuyết Mẫn mừng rơn, nở nụ cười cảm động với anh ta: “Anh Tần, đây là...”
Thấy Tần Minh Bách gật đầu, cô ta càng vui mừng hơn.
Đang định đưa tay ra nhận thì lại nghe Tần Minh Bách nói: “Đúng, đây là phần cho Nhan Thư.”
Tay cô ta hóa đá giữa không trung.
Nhan Thư đang thong thả rửa bát, ngước mắt lên rồi hỏi: “Cho em làm gì?”
Tần Minh Bách nhìn cô nói: “Hôm nay em vất vả rồi, khao em một chầu.”
“Cảm ơn, em không cần.”
Lâm Tuyết Mẫn nghe cuộc đối thoại của hai người, nghiến răng, ngượng ngùng thu tay lại. Cô ta lơ đãng cầm dao lên, nghiến răng, tàn nhẫn cứa một nhát vào tay mình.
Có điều, vì sợ đau nên cô ta không dám cứa quá mạnh, chỉ cứa rách một lớp da.
“Ai da...” Lâm Tuyết Mẫn nước mắt lưng tròng, nhìn về phía Tần Minh Bách bằng ánh mắt cầu cứu, “Anh Tần, tay em bị thương rồi!”
Tần Minh Bách cuối cùng cũng nhìn sang chỗ cô ta.
Nhưng giây tiếp theo, anh ta lại trả lời qua loa cho có, “Lần sau cẩn thận chút nhé Lâm Tuyết Mẫn. Tay bị thương thì đến nhóm hậu cần lấy băng dán vết thương đi.”
Rồi anh ta lại quay sang, cố gắng mời chào Nhan Thư: “Khả năng nấu nướng của anh không tệ, em có chắc không muốn nếm thử không?”
Một giọng nam trong trẻo lạnh lùng vang lên đúng lúc: “Nếu một mình trưởng câu lạc bộ Tần ăn không hết, có để ý tôi giúp cậu san sẻ chút không?”
Tần Minh Bách ngoảnh đầu lại, nhìn về phía người lên tiếng.
Hứa Bùi đi đến, ngươi anh chắn giữa Nhan Thư và Tần Minh Bách một cách hết sức tự nhiên.
Ánh mắt của hai thanh niên thoáng giao nhau giữa không trung.
Tần Minh Bách nhìn thấy anh, có chút sửng sốt lẫn vui mừng, đưa đĩa đồ ăn qua cho anh, “Tất nhiên là không để ý rồi, đây là vinh hạnh của em.”
Hứa Bùi duỗi hai ngón tay kẹp lấy chiếc đĩa, từ từ đẩy trả về, cười nói: “Đùa chút thôi, tôi chưa từng ngấp nghé đồ của người khác.”
Tần Minh Bách đang định cười hùa theo Hứa Bùi, thì lại thấy anh đột ngột đổi giọng: “Hi vọng trưởng câu lạc bộ Tần cũng có thể làm được.”
Tần Minh Bách ôm suy nghĩ nào đó ngước mắt lên, và rồi lại chạm vào ánh mắt của Hứa Bùi một lần nữa.
Anh ta thoáng nhíu mày.
Lẽ nào Hứa thần...
Lâm Tuyết Mẫn giơ ngón tay lên, xen ngang cuộc trò chuyện của hai người, “Trưởng câu lạc bộ Tần, có thể dìu em đi lấy băng dán cá nhân không?”
Tần Minh Bách sực tỉnh, “Sao em vẫn còn ở đây?”
Lâm Tuyết Mẫn: “...”
Hứa Bùi cũng nhìn qua chỗ cô ta, “Chân bạn bị thương sao?”
Lâm Tuyết Mẫn: “Dạ không phải, là tay ạ.”
“Vậy vì sao không thể tự đi lấy được?”
“...”
Lâm Tuyết Mẫn bị hai thanh niên này nói cho không đỡ được, lại nghe thấy một tiếng la: “Aa...”
Nhan Thư đang yên đang lành thu dọn đồ ăn thừa, vậy mà lại bất cẩn để xương cá cứa vào tay, cô khẽ la lên một tiếng theo bản năng.
Ngay tức khắc, Hứa Bùi lên tiếng: “Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì, bị xương cá cứa vào tay.” Nhan Thư ngại ngùng giấu tay ra sau lưng nhưng bị anh giữ lại.
Hứa Bùi quan sát vết thương.
Chỗ cổ tay bị cứa một viết thương rất sâu, vệt máu đỏ tươi chầm chậm rỉ ra, nhìn mà phát sợ.
“Không sao thật mà.”
Cô xua tay tỏ vẻ không là vấn đề, vừa mới nhấc tay một cái cô lại “Shh” một tiếng theo bản năng.
Hứa Bùi ngoảnh đầu lại, bình tĩnh nói với Tần Minh Bách: “Cậu đi lấy hộp y tế lại đây.”
“Vâng, vâng!” Tần Minh Bách lo lắng vâng vâng dạ dạ, chạy như bay đến tổ hậu cần lấy hộp y tế.
Lâm Tuyết Mẫn nhìn họ bằng ánh mắt không thể tin nổi, “...”
Xin hỏi, Nhan Thư bị gãy chân sao?
Dựa vào đâu mà cô ta không tự đi mà lấy!
Chưa đầy nửa phút, Tần Minh Bách đã xách hộp y tế, thở hổn hển chạy về.
Chạy theo sau là giáo sư Tôn với vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Tôn Hiếu Nguyên quan sát kỹ vết thương của cô, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng: “Như này không ổn rồi, đôi bàn tay này của Nhan Thư dùng để câu cá, tuyệt đối không thể có bất cứ bất trắc nào.”
Nhan Thư: “...”
Cái tay này của cô đã hỏng đâu!
Ông quay sang dặn dò Hứa Bùi: “Nhất định phải nhớ, khử trùng cẩn thận, băng bó kỹ càng, trong hai ngày không được cho bạn ấy động vào nước.”
Mười phút sau, Nhan Thư nhìn cánh tay quấn băng treo thòng lòng trên cổ, hoàn toàn cạn lời.
Điền Tư Điềm vừa mới nướng đồ xong, chạy qua đây nhìn thấy bộ dạng này của cô, bàn tay run run chạm vào tay cô, “Nhan Nhan, bạn bị gãy tay rồi à?”
Nhan Thư: “Không phải...”
Điền Tư Điềm nổi cơn tam bành, “Là ai làm!”
Nhan Thư: “...”
--
Nhan Thư giải thích một thôi một hồi, cuối cùng Điền Tư Điềm cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì, cô ấy không thể tin nổi, “Vết thương ngoài da mà quấn nhiều lớp như vầy hả? Băng gạc là đồ miễn phí ư? Ai quấn đây?”
Nhan Thư còn đang băn khoăn không biết có nên nói cho cô ấy rằng đây là kiệt tác của nam thần của cô ấy không, thì đã thấy Tiểu Ưu hớn hở chạy lại đằng này, hô toáng lên: “Ố mài gót, cái tháp sắt kia bán được rồi!”
Điền Tư Điềm bật ra một tiếng “Ôi vãi”, chẳng ngó ngàng đến chuyện gì nữa, vội vàng kéo theo Nhan Thư chạy đến trước sạp hàng.
Ở trước sạp hàng, hai chàng trai đang ra sức lau chùi tháp ước nguyện.
Vừa mới lau qua một cái, một lớp bụi lẫn bụi rỉ sắt không biết đã tích lại bao lâu bám lên đầy khăn.
Ông chủ râu quai nón đứng bên cạnh cười tươi roi rói, “Lau cẩn thận một tí, đồ khách đặt rồi đấy. Này này, sao chỗ này vẫn còn bụi thế?”
Một chàng trai nhăn nhó nói: “Ông chủ, đây là vết cáu bẩn từ ngày xưa, làm sao mà lau được chứ!”
Ông chủ trợn mắt một cái, “Vết cáu cũ cái gì, đây là sự lắng đọng của