Chương 38
Trans: Cola
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Bùi cầm cây bút máy, viết nhoay nhoáy từng công thức này đến công thức khác trên mặt giấy trắng.
Đây là cây bút máy của nhãn hiệu mà anh quen dùng, cảm giác khi dùng giống hệt với mấy cây bút trước đó.
Vẻ ngoài mộc mạc, cứng mềm vừa tầm, cầm nắm thuận tay.
Nhưng có một điều rất rõ ràng là, nó là cây bút khác biệt.
Một cái đầu chậm chạp kề lại gần, đuôi tóc mượt mà quét qua cánh tay anh, hương cam thảng hoặc xông vào khoang mũi.
Hứa Bùi nhìn sang phía đó, ánh mắt dịu dàng.
Cô nàng nào đó nửa tiếng trước còn đòi thức đêm giải đề, lúc này lại chống cằm, đầu gật gù liên tục.
Hứa Bùi thấp giọng nói: "Buồn ngủ rồi thì lên giường ngủ."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giường và Hứa Bùi ư.
Khi liên tưởng hai từ này lại với nhau, Nhan Thư lập tức tỉnh như sáo: "Em không buồn ngủ."
Cô cố mở hai mí mắt đang đánh nhau ra, đứng dậy, "Em đi pha tách cà phê."
Nâng cao tinh thần.
Vừa mới đứng lên thì tay áo bị ai đó kéo lại.
Hứa Bùi đóng nắp bút máy lại, "Em ngồi đi, để anh đi."
Năm phút sau, Hứa Bùi bưng một cái khay đẩy cửa đi vào.
Nhan Thư nhìn qua, ngạc nhiên nói: "Sao lại là sữa vậy?"
Mặt Hứa Bùi vẫn không biến sắc, "Thế à?"
Anh lanh lẹ đổ tội: "Mẹ vừa rót đấy, chắc là rót nhầm rồi."
Ở bên phòng khác, bà Hứa đã chìm vào giấc nồng tự dưng lại hắt hơi một cái.
Nhan Thư bưng cốc sữa lên, uống ừng ực hết nửa cốc.
So với cà phê đắng chát, đúng là cô thích sữa hơn.
Nếu không phải cô không muốn ngủ thì --
Đột nhiên, trước mắt tự dưng tối om.
Nhan Thư cầm nửa cốc sữa còn lại, vô thức nói: "Ý, có chuyện gì vậy!"
Trong bóng tối, dường như Hứa Bùi đã cầm lấy chiếc cốc trong tay cô, giọng anh vẫn bình thản không chút gợn sóng, "Mất điện rồi."
"Hả?"
Anh khẽ thở dài một tiếng như có như không, "Bây giờ, đành đi ngủ thôi."
Nhan Thư: "..."
Mười phút sau, vì chuyện mất điện nên Nhan Thư buộc lòng phải chọn đi ngủ, cô mở to hai mắt, nằm trên giường.
Sau khi từ từ thích ứng với bóng tối, mắt của cô đã có thể nhìn thấy một vài đường nét mơ hồ của cảnh vật xung quanh.
--Rèm cửa sổ, bệ cửa sổ cùng với người đàn ông đang nằm trên bệ cửa sổ.
Hứa Bùi chân tay dài ngoằng đang nằm co mình trên bệ cửa sổ chật hẹp.
Nhưng hoàn toàn không thấy gò bó chút nào.
Dường như bất cứ lúc nào, trong bất cứ tình huống nào, anh đều có thể ung dung tự tại.
Dù đi ngủ thì vẫn là dáng vẻ ấy.
Tóc đen, sống mũi thẳng cùng bờ môi mỏng, vẻ mặt lạnh nhạt.
Anh nghiêng mặt, khuôn cằm sạch sẽ, rõ nét.
Nhan Thư không biết mình đã nhìn bao lâu, đột nhiên cô nhớ đến một vấn đề.
Vừa nãy thứ cô uống không phải sữa, mà là cà phê sao?
Nếu không thì vì sao cô chẳng tài nào ngủ được thế này!
Chỉ muốn, chỉ muốn nhìn anh thật lâu.
... Càng nhìn càng tỉnh táo.
Lần trước lều của cô bị hỏng, hai người buộc phải chen chúc trên nửa chiếc đệm, đó là cảm giác như thế nào nhỉ?
Hình như lúc ấy cô hơi ngượng ngùng, sau đó... cô, cô đã ngủ thiếp đi hay sao ấy?
Hình như còn ngủ say không biết trời trăng gì.
Nhưng bây giờ...
Cô và anh chỉ ngủ trong cùng một căn phòng mà thôi.
Cô ngủ trên giường, anh nằm trên bệ cửa sổ.
Hai người chỉ cách nhau một khoảng rộng hai mét.
Vậy mà cô lại chẳng tài nào ngủ được.
Không chỉ có thế, mắt của cô cứ như được lên dây cót, không chịu nghe theo điều khiển mà nhìn về phía anh. Càng nhìn càng không ngủ được, càng nhìn tim càng đập nhanh hơn.
Ngay sau đó, người đàn ông bị cô nhìn chằm chằm dường như đã nhíu mày.
Anh cất lời: "Kiều Kiều."
Nhan Thư vô thức đáp lại: "Dạ?"
Yết hầu của anh hơi chuyển động, chất giọng trầm ấm được màn đem bao bọc, có thêm vẻ trầm khàn khiến người ta phải nghĩ xa xôi, "Đừng nhìn nữa."
Nhan Thư: "..."
Nhắm mắt, xoay người lại, chùm chăn.
Ba động tác diễn ra liền mạch, chưa đầy một giây.
Phòng ngủ yên ắng trở lại, Nhan Thư nhắm nghiền mắt, nhưng trong vành tai nóng bừng lại như có tiếng trống, kêu đùng đùng không ngừng.
Giống như, nhịp đập con tim cô vậy.
--
"Mày nói xem có phải tao bị sao không?" Nhan Thư chống tay lên chiếc bàn dài trong quán cà phê, nhìn Vưu Giai ngồi trước mặt, rầu rĩ cúi gằm xuống uống nước ép xoài.
Vưu Giai im lặng ba giây, bất chợt lên tiếng: "Mày thích anh ấy rồi à?"
Đúng vào lúc đó, Nhan Thư cũng hỏi: "Tao thèm khát cơ thể anh ấy sao?"
Vưu Giai: "Không đời nào!"
Nhan Thư: "Không đời nào!
"..."
"..."
Vưu Giai không dám tin vào kết luận của cô, "Thế vậy là mày thèm muốn cơ thể anh ấy à?"
Nhan Thư nói hùng hồn: "Phải! Tao nhìn cơ ngực anh ấy, sờ cơ bụng anh ấy, đầu óc lại nghĩ đến cảnh đen tối, đó không phải thèm cơ thể anh ấy thì là gì?"
Vưu Giai: "Nhưng không phải mày vẫn động lòng sao? Mày tự nói đấy thôi, cái gì mà lúc nắm tay, đầu như muốn nổ tung, gì mà nhìn mặt anh ấy, trái tim nhỏ bé đập như muốn nhảy ra ngoài..."
Nhan Thư xấu hổ bịt miệng cô ấy lại, "Đó là phản ứng bản năng của cơ thể thôi mà! Dính dáng gì đến động lòng chứ!"
Vưu Giai: "Không động lòng? Không động lòng thì sao mày lại từ bỏ vòng cổ mày thích chỉ vì muốn tặng anh ấy một chiếc bút máy? Mày là người thế nào tao còn không biết sao? Hồi trước vì tranh một cái cặp tóc với tao, mày suýt nữa đã nhổ sạch tóc tao rồi! Đối đãi chênh lệch thế cơ mà, chậc chậc."
"Chỉ là tao —"
Vưu Giai ngắt lời cô: "Chỉ cái gì mà chỉ, tao nói mày nghe bà chị. Mặc dù tao chưa từng yêu bao giờ, nhưng kinh nghiệm thích trai của tao nhiều hơn mày quá trời luôn, nghe lời tao không sai đâu."
Cô ấy là một cô nàng cuồng đu idol, dăm ba hôm lại trèo tường*, số đàn ông mà cô ấy thích không thể đếm hết trong mười đầu ngón tay.
*Chỉ việc fan bỏ nghệ sĩ này, chuyển sang hâm mộ nghệ sĩ khác.
Nhan Thư: "Mày theo đuổi idol có tí mà cũng bày đặt kinh nghiệm á?"
Vưu Giai ra vẻ nghiêm túc, nói: "Sao lại không tính! Tao chỉ nói thế này với mày thôi, mày xong rồi, chắc chắn mày thích anh ấy rồi."
Nhan Thư đính chính lại: "Tao nhất định chỉ là thèm muốn cơ thể anh ấy."
"Mày thích anh ấy!"
"Tao thèm cơ thể anh ấy!"
"..."
Hai người tranh cãi nửa ngày, cuối cùng phải rút ra một kết luận.
Cho dù thế nào, cảm xúc mà Nhan Thư dành cho thầy Hứa, đã không còn đơn thuần nữa rồi.
Nhưng cụ thể không đơn thuần đến mực độ nào thì vẫn phải theo dõi đặc biệt.
Nhan Thư mang theo kết luận này, rầu rĩ quay về trường.
Lễ kỷ niệm 110 năm thành lập trường đại học Lan sẽ được tổ chức vào ba ngày sau. Trước cửa hội trường, câu lạc bộ Báo chí và câu lạc bộ Truyền thông kết hợp với nhau cùng tổ chức sắp xếp hội trường.
Nhan Thư đang cắm cúi xem lại bản thảo phỏng vấn, hội trường náo nhiệt đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Điền Tư Điềm đang điều chỉnh thiết bị chụp ảnh sán lại gần, "Ê, Hứa thần mặc bộ này đẹp trai ghê."
Nhan Thư ngẩng đầu nhìn.
Anh đứng ở cửa hội trường ngược hướng ánh sáng, trò chuyện cùng giáo sư Tôn.
Điền Tư Điềm: "Mình nhìn thấy có người liệt kê đồ anh ấy mặc dạo gần đây, đào ra được bộ này, nghe nói đó là nhãn hiệu mà bạn hay mua, mẫu áo phiên bản giới hạn của Coconin, không rẻ đâu. Xem ra phòng làm việc kia của Hứa thần có thể kiếm tiền, đã bắt đầu bắt chước bạn mua đồ đắt tiền rồi."
Nói xong, cô ấy đã thấy Nhan Thư nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp.
Điền Tư Điềm ù ù cạc cạc, "Ánh mắt đó là ý gì thế?"
Nhan Thư không trả lời, chỉ hỏi:" Hứa thần đến đây làm gì vậy?"
"Hình như đến quay video chúc mừng trường sao ý." Từ trước đến giờ cô ấy đều nắm rõ động thái của nam thần mình như lòng bàn tay, "Ngày mai Hứa thần phải bay đến thành phố Hải để tham gia cuộc thi CUMCM, không kịp quay về tham dự lễ kỷ niệm thành lập trường nên phải quay một đoạn video chúc mừng trước."
Nghe Điền Tư Điềm nói vậy, Nhan Thư lập tức nghĩ đến một chuyện.
Vậy là, ngày mai anh ấy phải đi rồi sao?
Điền Tư Điềm vẫn còn lảm nhảm: "Ban đầu câu lạc bộ Truyền thông bảo anh ấy qua đây ghi hình từ sáng, nhưng hình như bên phía Hứa thần có việc đột xuất nên hoãn lại, lúc này mới về trường."
Trong khi hai người đang nói chuyện, những người khác cũng vừa xì xào bàn luận, vừa nhìn về phía Hứa Bùi đang đứng.
Một nam sinh năm nhất bên khoa Toán, được bạn bè xúi giục cầm theo một quyển sổ tay, lấy hết can đảm đến gần Hứa Bùi, "Hứa thần, anh có thể ký tên cho em không ạ?"
Có lẽ đây là lần đầu tiên cậu tân sinh viên này làm chuyện này, cho nên vô thức to tiếng vì kích động.
Ánh mắt của học sinh xung quanh đều đổ dồn về phía này.
Điền Tư Điềm tặc lưỡi cảm thán: "Xong rồi, tâm nguyện của em trai kia cuối cùng cũng thành công cốc thôi."
"Vì sao?"
"Hứa thần chưa bao giờ ký tên cho người khác, cái hồi anh ấy nổi tiếng toàn trường vào hai năm trước, bao nhiêu em trai em gái khóa dưới kéo đến xin anh ấy, vậy mà anh ấy chẳng cho ai cả, sau này cũng chẳng có ai đến xin chữ ký nữa —"
Điền Tư Điềm còn đang kể lể say sưa, đột nhiên xung quanh im phăng phắc.
Trong tầm mắt, Hứa thần nhìn cậu đàn em kia một cái, lấy chiếc bút máy ra, cúi đầu ký một hàng chữ vào quyển sổ tay.
Điền Tư Điềm: "Ôi mẹ ơi!"
Xung quanh cũng lần lượt vang lên những tiếng cảm thán tương tự:
"Vậy mà Hứa thần lại ký tên cơ đấy!"
"Aaaaa sổ tay của mình đâu rồi!"
"Uây, nay là ngày đẹp gì thế, đợi mình với!"
Sự thực chứng minh, hôm nay đúng là một ngày tốt lành, Hứa thần không từ chối một ai, nghiêm túc ký tên của mình cho mọi người, thậm chí còn chu đáo viết thêm một lời chúc ở dưới.
Điền Tư Điềm cũng kích động cầm sổ tay lên, "Mình