Chương 57
Trans: Cola
"Phóng viên Nhan, buổi sáng bên quỹ Ái Đức đã gọi điện thoại cho chúng tôi, nói là đã thông qua xét duyệt, vừa rồi khoản trợ cấp đã chuyển vào tài khoản của hai vợ chồng tôi rồi, cảm ơn cô nhiều lắm, thật sự... cảm ơn cô..."
Nhan Thư đặt điện thoại bên tai, nghe giọng điệu cảm kích lẫn tiếng nghẹn ngào của người phụ nữ đầu bên kia, cô hạ giọng nói nhẹ nhàng: "Mẹ Lạc Lạc, không có gì đâu, chẳng tốn chút công sức nào cả."
Mẹ Lạc Lạc còn muốn nói gì đó, bên cạnh cô ấy có tiếng trẻ con, phát ra hai âm tiết không quá rõ ràng: "Nhan... Nhan..."
"Đừng ồn nào Lạc Lạc, ôi trời đừng túm điện thoại... thằng nhóc này, qua kia chơi đi." Sau một trận ồn ào, lại nghe thấy giọng điệu mang theo vẻ áy náy của mẹ Lạc Lạc: "Thật ngại quá phóng viên Nhan."
Nhan Thư đi ra cổng trường, quan tâm hỏi thăm: "Lạc Lạc thế nào rồi chị?"
Mẹ Lạc Lạc bật cười, "Không sao, thằng bé cứ quấy khóc đòi gặp cô, thấy tôi gọi điện cho cô, còn biết đường đến giật điện thoại của tôi cơ đấy."
Trí não Lạc Lạc phát triển chậm, mỗi một hành động nhìn có vẻ bình thường nhưng lại không đơn giản với bé chút nào.
Nhan Thư khen ngợi: "Thật thông minh."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô tính thời gian, "Mẹ Lạc Lạc, chị nói với Lạc Lạc là, Tết em sẽ qua thăm bé nhé."
Nhan Thư cúp máy, ra khỏi cổng trường, vừa nhìn là thấy ngay chiếc Volkswagen đậu trước cổng và Hứa Bùi đang đứng sau đuôi xe.
Anh xách hai chiếc vali trên bậc thềm bỏ vào cốp xe, khom người, duỗi tay chỉnh lại cho ngay ngắn.
Nhan Thư chạy chầm chậm đến, ôm chầm anh từ phía sau, "Thầy Hứa!"
Hứa Bùi tiện đà bắt lấy tay cô, xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt cô chuẩn không cần chỉnh.
Một giây sau, cô kiễng chân lên, hôn một cái lên môi anh rồi cười tủm tỉm, "Muốn hôn em thì cứ nói, việc gì phải bỏ phiếu?"
Hứa Bùi cúi đầu xuống, hôn trả cô một cái, sau đó anh nhíu mày hỏi: "Bỏ phiếu gì nhỉ?"
Dừng khoảng hai giây, nghĩ đến chuyện gì đó, anh vẫn nói tỉnh queo: "Ầu, em nói cái đó hả, Quan Văn Cường làm đấy."
Nhan Thư: "Hả?"
Hứa Bùi giải thích: "Sản phẩm trong dự án hợp tác với bên Ninh Họp sắp được đưa ra thị trường, bên đó yêu cầu phòng làm việc phối hợp quảng bá sản phẩm. Dạo này anh bận, bèn đưa tài khoản với mật khẩu cho Quan Văn Cường."
"Ồ, thế à." Nhan Thư nhớ ra, tài khoản Weibo kia của anh đúng là đã đăng mấy bài đăng liên quan đến công việc.
Hóa ra cô đã hiểu lầm anh rồi.
"Em đã bảo mà, sao anh có thể bỏ phiếu cho mấy cuộc bình chọn vô bổ như vậy." Nhan Thư hơi ngượng ngùng che mặt lại, lảng sang chủ đề khác: "Ý, anh đang làm gì thế?"
Hứa Bùi đáp: "Bê đồ."
"Em giúp anh." Nhan Thư nói xong định đi qua bê nốt hai chiếc vali còn lại thì bị thanh niên ở sau lưng ôm eo, kéo cô quay lại.
Hứa Bùi buông tay ra, hất cằm sang bên cạnh, "Em đứng đây là được rồi."
Nhan Thư cười nói: "Em làm gì có yếu ớt như thế, bình thường ở đài truyền hình có thùng còn nặng hơn cái này em còn bê được nữa là."
Hứa Bùi tự động xách hai chiếc vali còn lại, đặt vào trong cốp xe, khẽ nói: "Đài truyền hình nỡ làm thế, còn anh không nỡ."
Vừa dứt lời, cô gái trước mặt lại bổ nhào vào lòng anh một lần nữa, cười hì hì nói: "Thầy Hứa ơi, sao anh tốt thế cơ chứ!"
Anh đưa tay, đóng sập cốp xe lại, nhẹ nhàng ôm lấy cô, vò đỉnh đầu cô hai cái, nét cười lan tỏa nơi đáy mắt: "Phải xuất phát rồi, cô Hứa."
"Ông ngoại đang chờ chúng mình về ăn cơm tối đấy."
Nhan Thư sụt sịt mũi, thu lại cảm xúc cảm động, "vâng dạ" mấy tiếng, rồi lại nhón chân hôn anh thêm cái nữa mới hớn hở buông anh ra.
Đang định chạy đi mở cửa xe, vừa xoay người cô đã hóa đá tại chỗ.
Trước cổng trường đại học Lan, không biết từ khi nào, đã có thêm một đám nữ sinh đang nở "nụ cười dì cả".
Một nữ sinh mang ánh mắt kích động, khuôn mặt nín nhịn đến đỏ bừng lên, khẽ hét vào trong điện thoại: "Aaaaa hôn thật rồi kìa! Ở ngay cổng trường đấy! Đúng là không uổng công bỏ phiếu mà aaaaa!"
Nhan Thư: "QAQ"
Cô mau lẹ mở cửa xe, ngồi phắt lên ghế như nhảy lên xe rồi đóng sầm cửa lại.
Đợi đến khi xe lái đi khỏi, máu nóng trên má Nhan Thư mới dần dần tản đi.
Cô bưng mặt, thấp giọng oán thán: "Đàn anh Quan nghĩ kiểu gì không biết, sao lại kêu gọi mọi người bỏ phiếu cho cuộc bình chọn đó chứ, giờ thì hay rồi, em không còn mặt mũi gặp người khác rồi."
Hứa Bùi an ủi cô, "Ừ, lần sau anh sẽ nói chuyện tử tế với cậu ta."
Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo tới ngay.
Anh vừa mới dứt lời, điện thoại lập tức đổ chuông, là Quan Văn Cường gọi đến.
Hứa Bùi tay cầm vô lăng, liếc qua một cái rồi nói: "Bấm nhận máy giúp anh."
Nhan Thư đáp lại một tiếng, cầm điện thoại lên rồi ấn vào nút nhận cuộc gọi, giọng nói oang oang của Quan Văn Cường vọng ra từ trong điện thoại: "Anh Bùi, cánh anh em đã làm theo lời dặn dò của anh, bỏ phiếu toàn bộ đường link cuộc bình chọn của anh và Nhan Thư rồi, nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành xong hết rồi nhé!"
Nhan Thư: "..."
Hứa Bùi: "..."
Bầu không khí trong xe có phần yên ắng, Quan Văn Cường ở đầu bên kia điện thoại vẫn không phát hiện ra, "À phải rồi anh Bùi ơi, hôm nay lại ra một cuộc bình chọn nữa, cái này có phải bỏ phiếu không? Alo? Alo?"
--
Thôn Liễu Trường cách thành phố Lan bốn tiếng lái xe.
Hai người lên đường từ mười hai giờ trưa, đến thôn Liễu Trường vừa vặn hơn bốn giờ chiều.
Nhan Thư vừa nhảy xuống xe đã nhìn thấy ông ngoại mình chống gậy, tinh thần phấn chấn đứng ở ngoài cổng, thò dài cổ nhìn về phía cô.
Cô lập tức chạy như bay, ùa mạnh vào lòng ông mình, "Ông ngoại!"
Như còn chê chưa đủ, cô dứt khoát ôm chầm lấy ông ngoại, lắc lư hai cái.
Khiến bác sĩ lẫn y tá gia đình đứng bên cạnh phải giật mình hoảng hốt, "Chậm thôi, cẩn thận chút..."
Ông cụ Nhan cười ha ha, xua tay: "Không sao, con nhóc này từ nhỏ đã có sức lớn, lúc còn bé chừng này còn nằng nặc đòi bế bổng anh Hứa Bùi lên xoay vòng vòng hahaha."
Nhan Thư sửng sốt, "Có chuyện như vậy ư?"
Giọng nói lẫn tiếng cười của Hứa Bùi vang lên sau lưng: "Không cho em bế, em còn lăn lộn trên đất ăn vạ, ông nội anh phải trói anh đến trước mặt em, cho em bế anh xoay hai vòng thì em mới chịu trưng ra khuôn mặt tươi tỉnh với mọi người."
Nhan Thư: "..."
Có chuyện này ư!
Cô hoàn toàn không nhớ ra được!
Cô quay đầu lại.
Hứa Bùi đang xách hai chiếc vali đi đến, cười nói: "Ông ngoại, dạo này ông khỏe không ạ?"
--
Trong phong khách, Nhan Thư và Hứa Bùi ngồi kề vai trên sofa.
Cô nhìn đống quà cáp xếp gọn gàng trước mặt, chậm chạp phản ứng lại, hóa ra đống đồ đạc chất đầy ở sau cốp toàn là quà mà Hứa Bùi tặng cho ông ngoại.
Cô nghiêng người sang chỗ anh, nói nhỏ: "Anh mua nhiều đồ thế này làm gì!"
Hứa Bùi: "Lần đầu tiên về nhà, tặng quà gặp mặt cho ông ngoại, có nhiều hơn nữa cũng không quá đáng."
Nhan Thư nắn lại lời anh: "Đây không phải lần đầu tiên anh đến nhà mà nhỉ? Có phải hồi nhỏ anh chưa từng qua đây bao giờ đâu."
Hứa Bùi khẽ đáp lại: "Làm cháu rể thì đây là lần đầu tiên."
Nhan Thư lén liếc qua đống quà to đùng kia, "Nhưng nhiêu đây cũng nhiều quá."
Đúng lúc này, ông cụ Nhan gật gù rồi nói: "Đúng thế, cái thằng này, việc gì phải mua nhiều đồ như thế."
Hứa Bùi cười đáp: "Ông yên tâm, đây đều không phải thứ đắt đỏ gì đâu ạ."
Anh cầm từng chiếc hộp gỗ lên, mở ra, "Đây là mồi câu mà đại sư Lâm tận tay điều chế, con nghĩ khó khăn lắm mới về nhà một chuyến, nên mua thêm mấy hộp."
Ông cụ Nhan hơi sửng sốt, "Mồi câu đại sư Lâm điều chế?"
Sau khi phản ứng lại, hai mắt ông lóe sáng, nhận lấy hộp gỗ, trên mặt xuất hiện vẻ mừng rỡ, "Đồ tốt đấy! Còn mang gì nữa?"
Lúc này ông cụ Nhan đang có hứng, không đợi Hứa Bùi trả lời, ông đã tự chống gậy, sải bước lớn đi đến, "Phao câu cá Gia Mộc, đây cũng là đồ tốt! Nghe nói sản phẩm của họ có kỹ thuật mới nhất, vừa mới lấy được bằng sáng chế... Ô, cái cần câu này cũng không tệ..."
Ông cụ giũ bỏ vẻ điềm tĩnh trước đó, hào hứng ngắm nghía đống quà, càng lục ra càng vui vẻ. Sau đó ông xua xua tay, đuổi hai người họ đi chỗ khác, còn mình làm tổ trong phòng nghiên cứu đống đồ mới.
Nhan Thư đứng trong sân, bất lực lắc đầu, "Đã là ông lão hơn bảy mươi rồi mà vẫn y như đứa trẻ con vậy."
"Cũng tốt mà, dễ dỗ y hệt em." Hứa Bùi bật cười, chỉ về phía giàn nho ở góc đông nam trong sân, "Còn nhớ chỗ đó không?"
Nhan Thư nhìn qua chỗ đó, cũng cười theo anh, "Sao lại không nhớ, lúc còn nhỏ anh suốt ngày ngồi đấy, không đọc sách thì cũng giải đề, chán chết đi được."
Hứa Bùi nhướng mày bật lại: "Lúc đó ngày nào em cũng đến gây rối anh mấy lần liền, sao anh lại chán được?"
Nhan Thư bật lại ngay: "Gì mà gây rối chứ, đó là vì em đang tìm anh để chơi mà! Ai bảo anh suốt ngày ngồi lì ở đó, cứ như con mọt sách ý. Lúc anh giải đề ở chỗ đó, tụi nhỏ bọn em đều đang chơi hăng say, không chạy xuống sông bắt cá thì cũng lên núi đào nấm, còn trèo lên cả cây bắt chim nữa... mấy trò này anh đều không biết đâu nhờ."
"Biết chứ."
Nhan Thư hơi ngạc nhiên, "Anh biết á?"
Giàn nho được dựng trên mô đất cao, từ chỗ ghế đá nhìn ra, vừa vặn có thể nhìn thấy tình hình bên sông.
Nhưng Hứa Bùi không nhắc đến chuyện này, chỉ "Ừm" một tiếng không nặng không nhẹ, nói: "Bọn em cười to như thế, anh có thể không biết được không?"
Anh tỏ vẻ bình thản, chậm rãi kể tội cô:
"Có lần bắt được cá, em nằng nặc dùng bút đỏ của anh, đánh son cho cá cưng, còn nhớ chuyện đó không?"
"Ồ, còn có một lần hái được nấm dại, còn chưa nấu chín đã lén bỏ vào bát của anh, khiến anh bị đi ngoài ba ngày trời."
"Moi tổ chim rơi xuống đè lên người anh, suýt nữa đã đè gẫy cả tay anh."
"Còn có..."
Nhan Thư nghe mà mí mắt giật lung tung, cô tức khắc bịt miệng anh lại, "Đừng nói nữa."
Hồi nhỏ, sao cô lại nghịch ngợm thế nhỉ.
Chẳng trách, từ nhỏ anh chẳng tươi cười với cô lần nào.
Nhan Thư bĩu môi, nói: "Chắc hồi nhỏ anh cảm thấy em phiền phức lắm nhỉ, lần nào cũng chạy tới chạy lui bên người anh như con quỷ nghịch ngợm ý."
Nhưng ngay sau đó, cô lại cười hì hì khoác lấy tay anh, "Nhưng mà làm sao đây, em vẫn muốn làm phiền anh cả đời đấy! Không ngờ được đúng không nào!"
Hứa Bùi nhìn cô chăm chú, đuôi mắt nhiễm nét cười nhạt nhòa, bình thản nói: "Ừ, không ngờ được."
Thú thực không phải anh không ngờ được.
Mà là không dám nghĩ.
Kể từ giây phút anh nhận ra mình đã phải lòng cô nhóc này, cô đã trở thành điều mà anh không dám nghĩ tới.
--
Hai người đứng trong khoảng sân hồi nhỏ, ôm nhau một lúc lâu mới trở vào nhà.
Ông cụ Nhan đã sắp xếp những món đồ kia xong xuôi, bê một bàn cờ vây, ngồi trong phòng khách.
Hứa Bùi mỉm cười đi qua đó, đọ sức với ông cụ Nhan hai ván cờ, khiến ông cụ nhớ lại cảnh tượng mình cùng chơi cờ với ông cụ Hứa, bùi ngùi không thôi.
Nếu không phải đã đến giờ ăn cơm, hai người vẫn còn muốn chơi tiếp.
Ăn cơm xong, Hứa Bùi chủ động xin phép vào bếp rửa bát với dì giúp việc.
Nhan Thư giật góc áo anh, đang định nói không cần thì thấy anh cười nói: "Kiều Kiều, cũng phải cho anh một cơ hội thể hiện trước mặt ông ngoại chứ?"
Nhan Thư đành phải từ bỏ, đưa mắt nhìn anh đi vào trong bếp.
Ông cụ Nhan ở bên cạnh cảm thán: "Thằng nhóc Hứa Bùi này, cũng được ra phết."
Nhan Thư cười phì một tiếng, "Rửa tí bát thôi mà đã thu phục được ông rồi sao? Thảo nào anh ấy lại nói ông dễ dỗ!"
Ông cụ Nhan lắc lắc đầu, "Đâu chỉ là rửa bát, con xem kể từ khi nó về nhà, có chuyện nào mà nó không hao tâm để ý? Chuẩn bị nhiều quà như thế, mà món nào cũng vừa không quá đắt đỏ, vừa hợp ý ông, e là đã tốn không ít thời gian và công sức đâu. À phải rồi, cái bàn cờ vây kia cũng là quà nó tặng đấy. Trình đánh cờ thì như gà mờ nhưng quý ở chỗ, với sự tài trí của nó, sợ là mới học xong trong hai ngày nay. Để khiến ông già này vui vẻ, nó thật sự tốn nhiều tâm tư đấy."
Nhan Thư hơi ngây người.
Mấy ngày nay cô bận rộn, hoàn toàn không để ý Hứa Bùi lại bỏ nhiều thời gian và công sức như vậy. Thậm chí ngay cả cô cũng không nghĩ tới, đối với cô đây là về nhà, còn đối với Hứa Bùi, đây lại là lần đầu tiên về thăm ông ngoại với tư cách là cháu rể.
Anh đã cẩn thận lại càng cận thận hơn.
Vậy mà anh chưa từng nhắc với cô một lời nào.
Nhan Thư mếu máo, "Anh ấy làm những việc này, sao lại không nói với con vậy."
Ông cụ Nhan cười rộ lên, đuôi mắt hằn lên mấy nếp nhăn sâu hoắm, "Thằng bé này từ nhỏ đã thế. Con còn nhớ lúc hai đưa còn nhỏ, lúc đó rõ ràng nó rất quan tâm đến con, thế mà lúc nào cũng tỏ vẻ