Đây là một thời khắc muôn vàn khó khăn!
Hai canh giờ trước, ta nằm trên mặt đất giả chết, trong óc chuyển qua vô
vàn biện pháp lừa dối, tỷ như tiếp tục giả bộ không biết thân phận của
Vương Gia mới có thể thất thủ dội cho hắn một thân đầy phân. Bất quá, ta đây thật vẫn coi như là lỡ tay kia mà, nếu không phải có người nào đó
giấu mặt dùng cục đá đánh vào đầu gối của ta, ta cũng sẽ không lao về
phía trước, hơn nữa còn ăn đầy miệng bụi.
Vẫn còn may không phải
là ăn đầy miệng phân, về điểm này ta rất may mắn. Về phần Vương Gia ăn
hay chưa, chao ôi, cái này không nằm trong phạm vi khống chế của ta nha, nhún vai.
Nhưng không đợi ta nghĩ ra biện pháp chu toàn, mỗ
Vương Gia liền nhấc cổ áo ta lên, xách ta như xách con gà con tới phòng
của hắn. A, không cần lo lắng, không ai đầy đầu đầy mặt dính phân còn có thể có ý nghĩ kia, lúc này ta hoàn toàn không có cảm giác cúc hoa khẩn
trương. . . . . . A, sai lầm rồi! Nữ nhân không phải dùng nơi đó, ta tự
kiểm điểm!
Sau khi ta bị xách vào, hắn gọi người làm chuẩn bị
nước nóng, đi vào bên trong tắm, ta liền thấy bọn nha hoàn đi vào đổi
nước mới nhiều lần, đại khái đổ mười mấy thùng, mà mỗ Vương Gia cũng tắm hai canh giờ! Ta sờ cằm nghĩ, có lẽ hắn có chút, thích sạch sẽ. Bởi vì
mỗ Vương Gia không lên tiếng, vì vậy ta không thể rời đi, chỉ có thể ở
phòng ngoài chờ đợi, cũng không thể ngồi ở chỗ Vương Gia, cho nên ta
đứng suốt hai canh giờ!
Đứng mấy canh giờ, đối với ta mà nói cũng không có gì, tồi tệ nhất là, bởi vì đứng bất động, ta bỏ lỡ giờ cơm!
Chíp chíp chíp. . . . . . Quả thật sống không bằng chết! Thời điểm ta
che bụng sôi èo èo, mỗ Vương Gia rốt cuộc khoác một cái áo màu mực đi
ra. Hắn tóc dài còn ướt, tiểu nha hoàn đi theo phía sau cầm khăn lau tóc cho hắn.
Vương Gia tìm được vị trí thoải mái ngồi xong, đem nha hoàn kéo tới trên người mình.
Chuyện này Vương Gia rất không vui, hắn đại ý là muốn chỉnh ta, có lẽ đầu óc
của đám nam cặn bã đều có vấn đề, bị điện chạy qua, cách hắn chỉnh người chính là cùng nữ nhân khác ân ái trước mặt ta. Biết làm sao đây, ta đối với việc hắn tùy tiện cho tay vào trong y phục của nha hoàn sờ sờ xoa
nắm, bộ dạng híp mắt hưởng thụ hoàn toàn không cảm thấy hứng thú, cũng
sẽ không cảm thấy bị vũ nhục.
Hơn nữa, ta hiện tại cùng Vương Gia hoàn toàn không có quan hệ gì, cho rằng chuyện như vậy có thể kích
thích đến ta sao? Vương gia quá ngây thơ rồi!
Nha hoàn bắt đầu
hai gò má đà hồng phát ra âm thanh a a ưm ưm, ta tiếp tục vuốt bụng, bởi vì không thể lên tiếng, ta chỉ có thể vẻ mặt uất ức nắn bụng của mình.
Mỗ Vương Gia dùng khóe mắt dư quang ngắm ta, đối với lần này, ta đáp lại là một đôi mắt xem thường. Có lẽ bị ánh mắt của ta kích thích, động tác của mỗ Vương Gia mạnh tay hơn, y phục của nha hoàn liền bị xé ra, lộ ra bộ ngực bị nắn bóp đến đỏ lên.
Mà nha hoàn cũng không ngượng
ngùng chút nào, ngẩng cao gương mặt xinh đẹp, tròng mắt ẩn tình, hai
chân càng thêm hào phóng nhốt chặt cái hông mạnh khỏe của mỗ Vương Gia,
lửa cháy đổ thêm dầu cọ a cọ. Nhìn dáng vẻ này, nha hoàn này cũng là một trong những người nóng lòng cầu một vị trí, hơn nữa đối với loại chuyện này đã sớm luyện tập qua, nếu không làm sao sẽ phản ứng nhanh như vậy.
Đây không phải là nha hoàn vương phủ, mà là người xuất thân từ kỹ viện đi.
Nàng vừa ưm ưm a a, còn vừa dùng ánh mắt khinh miệt nhìn ta, thật giống như
đang nói, dáng dấp đẹp có ích lợi gì, Vương Gia còn không phải là muốn
nàng không muốn ta sao. Đối với ánh mắt của vật hi sinh rõ ràng này, hơn nữa còn là vật hi sinh ngay cả tên cũng không có, ta thật sự chính là
rất khó để ý.
Ta rất khẩn cấp muốn hỏi Vương Gia một câu, sau khi nhìn trình diễn xong có được ăn cơm không? Phải biết một bữa không ăn
đói bụng đến phát hoảng nha. Ta cũng không phải người đặc biệt kiêng ăn, hơn nữa trước khi ở nông thôn, cho dù là cơm tẻ cũng có thể ăn, nếu
không, cho bánh bao chay cũng được! Đầy đầu đều là ý nghĩ đói khát của
ta, lại một lần nữa đắc tội Vương Gia, khiến Vương Gia cảm giác mình có
phải là không có sức quyến rũ hay không, hắn một tay đẩy nha hoàn kia
ra, dùng một loại ánh mắt rất thâm trầm nhìn ta.
Nhìn một hồi,
hắn dùng giọng nói tà mị đặc biệt thâm trầm mê người mở miệng: "Tới đây phục vụ Bổn vương."
Nhất thời, ta ngẩng đầu lên, đặc biệt khiếp sợ nhìn hắn. . . . . . Một vật
nào đó lộ ra bên ngoài quần đang ngẩng đầu. Vật này. . . . . . Ta không
phải là chưa từng thấy, mà vật kia của hắn cũng giống như tác giả miêu
tả, thể tích không nhỏ, màu sắc không tệ, nhưng như thế nào đi nữa, đó
cũng là một cây nấm lớn, còn là một cây nấm lớn trên đầu đang chảy nước. . . . . .
Thân là một thôn hoa bình thường có phẩm vị có phong cách có theo đuổi! Ta, có thể bày tỏ không thích vật này sao?
Nhưng đang lúc ta dời ánh mắt đi, lại đột nhiên liếc thấy bên cạnh áo lót màu trắng của hắn treo một tấm ngọc bài xanh biếc, ánh mắt của ta khó hiểu
sáng lên, mang theo cảm xúc khẩn trương, hưng phấn, sợ hãi, rối rắm, từ
từ di chuyển bước tới. Lúc này khuôn mặt hoàn mỹ như bạch ngọc của ta
dâng lên sắc đỏ nhàn nhạt, ánh mắt mang theo tránh né cùng e lệ, còn
mang theo một chút sợ hãi, kiên định đi tới trước mặt Vương Gia.
Vương Gia rất là hài lòng nhìn tư thái này của ta, cảm thấy ta bị đánh bại
ngã xuống trước vật kia của hắn. Hiện tại Vương Gia đang cẩn thận nhìn
khuôn mặt ta, da trắng nõn, lại vô cùng mịn màng, một đôi thủy mâu đen
nhánh phiếm thủy quang nhẹ nhàng, lông mi cong cong tựa như chiếc quạt
lông, run rẩy đến trong lòng hắn, mũi thon xinh xắn, cái miệng màu hồng
nhạt nhỏ nhắn, bộ dáng khẩn trương lúc mở lúc đóng, chọc cho lòng người
nổi lên thú tính. Nếu vẻ xinh đẹp này của ta không thể coi là tuyệt sắc, còn có người nào có thể?
Lúc này ta không biết Vương Gia đang
suy nghĩ gì, cho nên ta không thể phản bác hắn hoàn toàn do tác giả
thiết định! Gương mặt của ta được xưng là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, có
thể không tuyệt sắc sao?
Hiện tại, ta tâm tình thấp thỏm đến gần
hắn, nhìn vật kia của hắn đột nhiên trở nên lớn lên lần nữa, cảm thấy hô hấp của hắn trở nên dồn dập, ánh mắt trở nên bốc lửa. Ta nhìn ngọc bài
ngay tại bên cạnh, tay ngọc thon thon run rẩy đưa tới.
Nha hoàn
bị lãng quên ở một bên thu thập xong y phục, ác độc nhìn lưng ta một
cái, biết rõ tính tình của Vương Gia, lặng lẽ kéo cửa ra đi, chỉ là thù
này là phải nhớ!
Vương Gia đợi đến chịu không nổi khẽ hừ một
tiếng, ta bị dọa đến rụt tay lại, cho rằng hắn phát hiện được mục tiêu
của ta không phải vật kia, mà là ngọc bài. Ta thận trọng giương mắt nhìn hắn, hắn hài lòng hơi cong môi một cái: "Thế nào, không muốn làm?"
Dường như ánh mắt của ta lấy lòng hắn rất tốt, hắn thoạt nhìn tâm tình tốt vô cùng.
Ta gian nan thu hồi tầm mắt, khó khăn đem ánh mắt từ trên ngọc bài chuyển
đến trên vật bỉ ổi sung sướng ứa nước kia, trong óc không khống chế nổi
hồi tưởng lại vật này đã từng bị vô số nữ phụ dùng qua, còn dùng rất
kích tình bắn ra bốn phía. Ta vốn không thích sạch không biết vì sao đột nhiên lại có, ta liền cảm giác có một loại cảm giác buồn nôn mãnh liệt.
Mà ta, cũng làm như vậy. Chỉ thấy ta đột nhiên ngửa mặt, nôn thẳng vào vật đang ngẩng đầu lên trời của Vương Gia. Mắt của ta trợn trợn nhìn vật
kia trong nháy mắt nhỏ đi, mềm đi.
". . . . . ." Tác giả đại nhân, ta hình như lại ngược được hắn!
Chỉ là, đồng thời cũng sẽ bị ngược chứ? Chỉ là, bởi vì chuyện này, vật kia
của Vương Gia có chừng mấy ngày không ngóc đầu lên được, bóng ma trong
lòng quá lớn. . . . . . Hoàn toàn là chuyện ta không cách nào khống chế!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com