Ta đầu tiên là buồn bực phải dùng quỷ lực như thế nào để trở về hiện thực, rồi lại buồn làm sao để cho Lục Trúc cùng A Tam và Sẹo ca từ từ hiểu được chuyện chúng ta đều không phải là người bình thường, phải nghĩ biện pháp để tới hiện thực. Dĩ nhiên, quỷ lực là tên ta tự đặt, ta nằm mơ thấy như vậy, toàn bộ chúng ta chẳng phải đều không phải là người sao?
Thiệt thòi ta còn coi mình như người làm mấy trăm năm, thì ra thế nhưng không phải là người.
Như đã nói qua, ta thấy điều kiện tiên quyết cần thiết là, chúng ta thật sự có "Quỷ lực" này. Nếu không có thì làm sao xuyên qua? Nghe nói xuyên qua không gian là chuyện khó khăn rất khảo nghiệm kỹ thuật, không phải ngươi muốn xuyên liền xuyên, cho dù thật sự xuyên qua, làm không tốt chỉ xuyên đến thế giới nhỏ khác, mà không phải xuyên tới thực tại.
Xem ra, ta nhất thiết phải tụ hợp đủ hồn phách của nam nhân kia để cho hắn mở toạ đàm, Giáo Hội chúng ta làm sao xuyên qua, dù sao hắn cũng có kinh nghiệm xuyên không.
Sau khi nghĩ thông suốt, nhiệt tình của ta đối với nhiệm vụ càng cao hơn rồi.
Nhìn kết cục A Tam từng làm Phán quan đem mình chơi đến trong tiểu thuyết, chơi đến mức quên luôn mình là ai, nói không chừng hàng này đã đem quan cho mất rồi, ta quyết định không ghen ghét hắn nữa, để hắn rời đi. Nghe nói nhân viên công vụ xã hội bên dưới đi làm vẫn còn rất khó khăn, rất nhiều chi phí không tới lượt.
Tiếp đó, mặc phù hợp thân phận ta xiêm áo hoa lệ, khi trang điểm đặc biệt để Lục Trúc làm cho mặt của ta hơi tái nhợt một chút, ta phải đi gặp Vương Gia, biểu đạt quan tâm cùng si tình của ta đối với hắn. Bây giờ đã là vương phi, dĩ nhiên không thể mặt mộc không trang điểm. Rất nhanh, ta liền chuẩn bị xong, mang theo tướng giỏi đắc lực bên cạnh ta.
Nàng bây giờ đã không còn là nha hoàn thiếp thân bình thường nữa rồi, đã thăng cấp thành đại cung nữ đặc biệt chăm sóc ta, phía sau còn mang theo nhiều tiểu cung nữ, tay chân thực nhiều.
Một nhóm người chúng ta hùng dũng ra cửa, sau khi đến chỗ Vương Gia, bị thị vệ canh giữ phía ngoài ngăn lại, nói muốn thông báo cho Vương Gia trước.
Nét mặt Lục Trúc không thể nhẫn nhịn, rất nữ hán tử thật thô lỗ tiến lên một bước đem ta bảo vệ ở phía sau "Phi!" một tiếng, trực tiếp phun nước miếng lên mặt người này. Khiến thị vệ giữ cửa cả kinh trợn to cặp mắt, vẻ mặt khiếp sợ, hiển nhiên là lần đầu tiên bị nữ nhân đối xử như thế.
Tiếp đó, Lục Trúc hai tay chống nạnh, một bộ trung thành không đành lòng để ta chịu uất ức: "Công chúa nhà chúng ta coi như gặp mặt Đương Kim hoàng thượng cũng không cần thông báo, muốn gặp là gặp, đến nơi này địa vị lại không bằng trong cung rồi hả? Hay là nói thân phận Vương gia nhà các ngươi còn tôn quý hơn so với Hoàng thượng, để cho công chúa nhà chúng ta phải uất ức? Cẩu đảm thật lớn!"
Bị Lục Trúc làm giật mình như vậy, vị bạn hữu kia theo bản năng co lại mở ra, cho Lục Trúc cơ hội, một cái liền đẩy cửa đi vào.
Lần này ta tiếp tục bước đi nhu nhược như gió, một chút khí thế cũng không có, cẩn thận đi ở phía sau, đột nhiên Lục Trúc kêu lên một tiếng sợ hãi.
Ta vội vàng tiến lên, chỉ thấy trên giường, một mỹ nhân quần áo cởi một nửa đang nằm trên người Vương Gia, còn không phải là người trong năm người ngày hôm qua. Lại thêm một tiểu quái nữa tới sao? Khóe miệng ta khẽ cong, vẻ mặt liền thay đổi trắng xanh, biến thành bị tổn thương nặng nề, trong mắt ba quang doanh doanh.
Từ tin tức ta nhận được, món đồ kia của Vương Gia bị thương mặc dù không nặng đến mức bỏ đi, nhưng cũng không coi là nhẹ, phải tu dưỡng một thời gian, không thể tiến hành loại vận động này. Bất quá, hắn muốn dùng tay thì vẫn có thể. Nhưng mặc kệ hắn làm cái gì, ở trong mắt ta đều không có gì khác biệt với tìm đường chết, ta chỉ là rất hối hận, lần này không mang theo Tiểu Quan bên người.
Nhưng dù như vậy, ta cũng sẽ tạo ra một chút sự cố khiến người ngoài đều có thể biết.
Trừ trên giường nằm, dưới giường còn có một nữ tử xinh đẹp theo phục vụ.
Họ vừa nhìn ta đây nhát gan khiếp nhược, còn đáng thương núp ở sau lưng cung nữ, ánh mắt xem thường ta của từng người không nên quá rõ ràng như vậy chứ.
Những người này đối với thân phận công chúa của ta còn chưa có nhận thức đặc biệt rõ ràng, cũng thế, mặc dù Hoàng đế một mực tìm ta, mà ta cũng đột nhiên xuất hiện. Điều này cũng dễ dàng cho ta giả vờ yếu ớt, dù sao cũng là tới từ dân gian, có thể có bao nhiêu kiến thức, có bao nhiêu khí thế? Nói rõ là một người dễ bị khi dễ.
Mà bên cạnh ta, trước mắt xem ra khó khi dễ nhất cũng chỉ là đại cung nữ bảo vệ ta Lục Trúc mà thôi.
Đối với việc chúng ta đột nhiên xông vào, Vương Gia tỏ vẻ rất không cao hứng. Nhưng hắn vẫn không giống lần trước một dạng giận dữ hoặc là đuổi ta. Hiển nhiên, lúc này hắn đã tỉnh táo lại. Bất quá, hắn tỉnh táo lại liền cùng nữ nhân khác ân ân ái ái để kích thích ta, coi ta như người vô hình hoặc là không tồn tại.
Lúc này hắn cũng không cho ta nửa ánh mắt, tiếp tục trêu chọc nữ nhân nằm ở trên người hắn, cũng để nữ nhân ngồi chồm hỗm ở bên giường tiếp tục giúp hắn nắn vai, không cần để ý tới sự tồn tại của ta, ý vị vũ nhục mười phần.
Đáng tiếc, ta không phải người cổ đại thuần túy, nhưng đáng tiếc hơn chính là, ta không phải thật sự thương hắn, sẽ không bởi vì hắn cùng nữ nhân khác ân ái mà cảm thấy đau lòng khổ sở ngược tâm. Ta cho rằng loại biện pháp ngược não tàn này, chỉ có thể ngược đến người thật lòng với hắn, rất dễ nhận thấy ta không phải người như vậy.
Lấy hành vi hiện tại của Vương Gia, đã được tính là ái thiếp diệt thê rồi. Ta nhìn thân thể tàn tạ của hắn kiên định ra sức biểu diễn, thậm chí ra sức bán nhan sắc của mình cùng nữ nhân của mình trước mặt nhiều người ta mang tới như vậy, không khỏi cho bộ não tàn của hắn một cái vỗ tay.
Thời điểm nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy còn có thể chuyên tâm như thế, quả thật lợi hại.
Có lẽ là nghe được bên chúng ta nửa ngày không có động tĩnh gì, Vương Gia hình như có chút nghi ngờ, chơi đùa nữ nhân trên người rên rỉ liên tiếp, đồng thời hắn miễn cưỡng xoay người nhìn về phía chúng ta bên này. Ánh mắt hắn đột nhiên trừng lớn, rõ ràng hiện tại mới phát hiện người ở hiện trường hơi nhiều, sắc mặt hắn nhất thời liền thay đổi.
Ai ôi! Xem ra ta đã đánh giá cao độ não tàn của hắn rồi, mới vừa rồi hắn chỉ là chú ý tới ta cùng Lục Trúc, căn bản không chú ý tới vài người phía sau chúng ta.
[Pass chương 103: hai chữ số, số tra nam trong truyện]
Thấy hắn nhìn đến, ánh mắt ta ướt át, cắn môi dưới, đáng thương đến không được. Đừng tưởng rằng giả bộ đáng thương là chuyện rất không có hàm lượng kỹ thuật, trình diễn nét mặt này có yêu cầu vô cùng cao.
Bởi vì ta có gương mặt hoàn mỹ lừa người, vóc người cũng hoàn mỹ, mặc dù dáng người nhỏ nhắn, nhưng chỗ cần hoàn mỹ đều hoàn mỹ, cho dù là mặc y phục phức tạp lại tầng tầng lớp lớp, cũng không chút nào ảnh hưởng tới ta biểu hiện ra mỹ cảm. Mà lúc này, vì ra vẻ cao quý tương phản, mặc dù ta rõ ràng mang đồ trang sức trang nhã sắc mặt vẫn có chút trắng bệch.
Rõ ràng ta không làm gì sai, lúc này lại ánh mắt lộ vẻ áy náy cùng khổ sở, trong ánh mắt ướt át lại không mang theo trách cứ, là một loại tư thái yên lặng tính toán nuốt khổ sở vào trong lòng. Không có một chỗ cường thế, hoặc là làm cho người ta cảm thấy có điểm uy hiếp.
Một đôi ngọc móng trắng bệch nắm thật chặt khăn tay, thấy Lục Trúc hướng lên trước phát giận, lập tức vội vàng giữ nàng lại. Nhưng bởi vì ta hiện tại rõ ràng bị tổn thương, bước chân
nhất thời không yên, thiếu chút nữa bị Lục Trúc lôi kéo ngã xuống phía trước.
Bộ dáng của ta ngay cả thị vệ thiếp thân của Vương Gia cũng có chút lộ vẻ cảm động, Vương Gia dĩ nhiên cũng thế, bất quá, hắn dao động cũng chỉ là trong nháy mắt, vẫn như cũ coi ta như lá cờ Hoàng đế an bài, quyết định ngược ta tới cùng. Từ trong ánh mắt của hắn, ta có thể rõ ràng phân tích ra ý nghĩ của hắn, mà trong kịch tình, hắn cũng làm như vậy.
Dĩ nhiên, nguyên nữ chính không giàu hàm lượng kỹ thuật biểu diễn như ta, chẳng qua là khóc đến thê thảm, oán giận không công bằng, chất vấn Vương Gia tại sao muốn đối xử với nàng như vậy. Khi Vương Gia tuyên hố tuyệt đối sẽ không yêu nàng, thậm chí sau khi nói nàng bất quá chỉ là một quân cờ đáng thương bị vứt bỏ, nguyên nữ chính ngay cả hơi sức phản kháng cuối cùng cũng không có, chỉ có thể bị ngược.
Hừ hừ, mặc dù ta cũng đi con đường nhu nhược, nhưng rõ ràng ta tăng thêm rất nhiều thiết định.
Rất nhiều vai nam chính đều rất thích thiết định si tình, tỷ như ta từng một lần nào đó gặp qua hắn sau đó vừa thấy đã yêu thề nguyền không thay đổi, cho dù hắn tổn thương ta như thế nào, ta vẫn vô cùng thương hắn. Cho dù hắn có nhiều nữ nhân vô cùng, ta cũng sẽ chỉ rất đau lòng, lại sẽ không ghét hắn, hoặc là hận hắn.
Nhưng ta sẽ chỉ hèn mọn trước mặt người yêu, tại những nơi khác, ta đúng là một công chúa cao quý đạt tiêu chuẩn! Tương phản như vậy, cho thấy tình yêu cùng quyết tâm của ta đối với, có thể làm cảm động nam nhân chủ nghĩa đại nam tử như vậy. Ở bên ngoài cao quý cường thế, ở trước mặt mình như chim nhỏ nép vào người, muốn gì được đó, tâm lý của nam nhân a.
"Ngươi tới đây làm gì."
Mặc dù rõ ràng biết ta tới thăm bệnh, Vương Gia lại biểu hiện vô cùng lạnh lùng, tràn đầy tâm tình không hoan nghênh ta, chỉ sợ người khác không biết hắn chán ghét ta.
Thấy hắn rốt cuộc nói chuyện với ta, ta mới cẩn thận mở miệng, lông mày từ từ cau chặt, lo lắng trong mắt không nên quá rõ ràng, ngay cả khóe mắt ướt át cũng càng thêm nổi bật, khóe mắt hồng hồng, cùng với làn da trắng nõn đến gần như trong suốt, không cần quá đáng thương.
"Ta, ta muốn đến xem Vương Gia thế nào." Ta nhỏ giọng nói xong, mang theo chút lấy lòng: "Xem ra thương thế của Vương Gia cũng không nặng, ta mang đến một chút thuốc, hi vọng giúp ích cho Vương Gia. . . . . ." Tiếp đó, ta lộ ra nét mặt lưu luyến không rời tới: "Sau đó, ta liền cáo lui."
Nói xong, ta phất phất tay, để cho người bên cạnh ta đem một hộp gỗ trình lên.
Vương Gia nhìn cũng không nhìn đồ ta mang tới, trực tiếp nói với thị vệ bên cạnh: "Ném ra ngoài."
Vẻ mặt của hắn đặc biệt lạnh lùng cao ngạo, thị vệ dưới mệnh lệnh lạnh giọng của hắn không thể không nhắm mắt tiến lên.
Thấy vậy, nét mặt của ta cũng không tốt rồi. Mà vì làm hậu thuẫn kiên cường của ta, Lục Trúc hoa lệ xuất hiện trước màn ảnh lần nữa.
"Vương Gia, ngươi đây là ý tứ gì!" Nàng cả giận nói.
Vương Gia vẻ mặt giễu cợt nhíu mày: "Không cần ý tứ."
Vương Gia cũng bày tỏ thái độ rồi, hai nữ nhân bên người hắn tại sao có thể không nắm chặt cơ hội này, vì vậy một trước một sau cũng lên tiếng.
"Vương phi, nơi này có hai muội muội chúng ta là đủ rồi, ngươi chính là ở đâu liền trở về đó đi, nếu chọc giận Vương Gia nên làm thế nào cho phải, ngươi cũng không muốn khiến Vương Gia bệnh tình tăng thêm chứ?" Nữ tử kều mỵ vừa nói, vừa nhu nhu tựa vào ngực Vương Gia, khiến tay Vương Gia theo cổ áo của nàng mà vào, vuốt ve vùng đầy đặn của nàng, vừa khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi, phát ra âm thanh mập mờ, ý vị quyến rũ mười phần.
Mà một nữ nhân khác cũng không cam chịu rơi ở phía sau, một đôi tay xoa xoa bả vai, liền xoa đến trong quần áo Vương Gia, vừa mở mồm nói chuyện với ta: "Vương phi, nơi này cũng không có chỗ cho ngươi ra sức."
Ta không nói lời nào, chỉ là cắn môi dưới, mắt đỏ hồng, lúng túng bi thương nghiêng đầu qua một bên, không tiếp lời, cũng không trực tiếp rời đi. Một bộ phải chờ Vương Gia tự mình đuổi mới bằng lòng chấp nhất rời đi, bộ dáng si tình, lại bị tổn thương. Từ chỗ của ta, có thể nhìn thấy thị vệ đi về phía chúng ta để vứt đồ cũng vô cùng không đành lòng rồi.
Ta nghiêng nghiêng đầu, lại không nhịn được quay đầu lại nhìn Vương Gia, vừa hay nhìn thấy hắn mặt trầm như nước nhìn ta, trong mắt thoáng qua một cái gì đó, ta không bắt được. Đại ý là dao động, cảm giác là như vậy, bất quá hiển nhiên hắn rất kiên định, kiên quyết mập mờ cùng hai người bên cạnh.
Ta len lén đưa tay chọc ngang lưng Lục Trúc một cái, mọi người chỉ thấy nha hoàn phía trước ta đột nhiên bạo khởi, lớn tiếng phân phó nói: "Người đâu! Đem hai tiện nhân dĩ hạ phạm thượng này bắt lại!"
Tại chỗ vốn chỉ có mấy nha hoàn, tuy nhiên từ góc tối đột nhiên nhảy ra thêm vài nam nhân trưởng thành, bọn họ xông tới thật nhanh, bắt người của Vương Gia lại, dưới tiếng kêu kinh hoảng của hai nữ nhân đó, vô cùng nhanh chóng đem hai người xiêm áo không ngay ngắn đặt ngay tại trước mặt ta cùng Lục Trúc.
Canh phòng nơi này của Vương Gia vô cùng lỏng lẻo, chúng ta nhất cử đắc thủ.
Hai nữ nhân bị cưỡng ép ấn xuống đất, giãy giụa không đứng lên, hai nam nhân này không biết cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc, hai nữ nhân rất nhanh bị đau kêu thành tiếng.
"Vương Gia cứu ta, các ngươi đang làm gì! !"
"Vương Gia cứu mạng, trên người Ngọc Nhi đau quá!"
Cho dù hai nữ nhân kinh sợ kêu to, âm thanh cũng là mềm mại đáng yêu.
Không đợi Vương Gia nói chuyện, ta lập tức kéo Lục Trúc một tiếng, lo lắng nói: "Ngươi đang làm gì?"
"Họ cũng chỉ là hai tiện thiếp đê đẳng thôi, nhìn thấy Vương phi không hành lễ thì cũng thôi đi, lại trong mắt không có người như thế, thậm chí nói năng lỗ mãng! Phải biết, ngài không chỉ là vương phi, còn là công chúa cao quý duy nhất, họ làm sao dám!" Lục Trúc rất kích động nói, cùng ta đối diễn.
"Chuyện này, vẫn là không nên làm khó các nàng." Ta uất ức cầu tình.
Lục Trúc lại kiên trì lễ pháp, nhất định trừng phạt các nàng.
"Duy trì pháp luật, là chức trách của nô tỳ! Người tới, đưa các nàng vả miệng 50 cái!" Lục Trúc tức giận nói xong trước một câu, đột nhiên lại dừng một chút, tiếp đó khí thế càng sung hơn nói: "Mỗi người vả ngực 100 cái!"
Xin hỏi, ngực vả như thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com