Ngược nữ phụ đối với ta mà nói không phải là kỹ thuật gì, ta đây đã trải qua ngược mà rút ra kinh nghiệm.
Hơn nữa, cho dù ta muốn đi gây phiền toái cho nữ phụ, cũng không thể trực tiếp chạy tới trước mặt nàng, mà là muốn nàng chủ động đến trước mặt ta. Hiện tại ta đã trở về, nữ phụ cũng không thể không nghĩ tới việc tới gây phiền toái cho ta.
Hôm nay cách ăn mặc của ta khá thảm đạm và đáng thương, ta và Lục Trúc không đi tìm nữ phụ trước, mà là đi vấn an vương gia trọng thương mới khỏi. Cho dù trong mắt người ngoài không được vương gia yêu thích, ta vẫn là thê tử của hắn, cũng không thể không đi nhìn xem một lần, muốn kích thích nữ phụ, phải bắt đầu từ vương gia.
Trong thời gian ta không ở đây, sẹo ca và A Tam cũng gây sức ép không ít, không thiếu hạ dược cho vương gia, ta có thể khẳng định, trừ phi nữ phụ tự đâm cái màng của mình, lúc này nhất định vẫn là xử nữ. Không có cách nào, vương gia bị giây bắn, một lần cũng không đi vào nổi, hoặc là vừa vào đã mềm nhũn, hoàn toàn đâm không được.
Phỏng chừng hiện tại dù có sự chu đáo và chăm sóc của nữ phụ, tâm tình của vương gia cũng sẽ không tốt là bao, bất cứ nam nhân nào có bệnh không tiện nói ra thì tâm tình đều không thể tốt. Lúc này nữ phụ hạ cổ cho hắn, lại ngày ngày chiếu cố, tỏ vẻ một chút cũng không để ý vấn đề về thân thể hắn, vương gia hẳn là rất cảm động.
Nhưng ai cũng biết, đoạn thời gian vương gia ở cùng ta, tật xấu giây bắn đã khỏi hẳn.
Thấy vương gia không có sức làm gì với nữ phụ, có lẽ chính nữ phụ cũng buồn bực không chịu nổi, có khi lại muốn giở trò cũ, hạ chút dược với vương gia để hoàn thành chuyện tốt.
Ta nắm chắc điểm này, đi thăm vương gia.
Khi chúng ta đi đến bên ngoài thư phòng vương gia, giống như ngày thứ hai mà ta xuất giá, chúng ta bị ngăn cản.
Mà lúc này, hai nam nhân canh giữ ở cạnh cửa không nói phải thông báo cho vương gia, mà là nói hiện tại vương gia không muốn gặp bất kỳ kẻ nào.
Ta lập tức lộ ra một bộ nghĩ tới cái gì đó, hai mắt đỏ lên.
Hai người canh giữ bên ngoài biết ta, cũng không bị nữ phụ khống chế, trong thời gian ngắn như vậy nàng cũng chỉ có thể khống chế được vương gia, mà không có cách xuống tay với vài người bên cạnh hắn. Những người này biết nỗi khổ của ta, nhất thời cũng hơi cảm động, còn lộ vẻ mặt không đành lòng khuyên ta trở về, ngày khác lại đến.
Nhìn thấy biểu hiện này của bọn họ, ta càng lộ ra vẻ mặt chắc chắn rằng nữ phụ đang ở bên trong, một bộ sắp khóc ra.
Lục Trúc bên người ta không nhìn được, tiến lên định đá cửa, nhưng lại bị hai người ngăn cản. Sau đó, phía sau hai chúng ta đột nhiên xuất hiện mấy cận vệ, chế ngự hai người.
Lục Trúc gật đầu với ta một cái, ra sức đá văng cửa.
Giữa ban ngày ban mặt, chỉ thấy hai nam nữ lõa thể dây dưa ở cạnh bàn viết, hai chân nữ nhân quấn trên lưng nam nhân, hai tay ôm cổ nam nhân, nửa mông đặt trên bàn. Mà một tay nam nhân đỡ mông nữ nhân, một tay vuốt ve ngực nữ nhân, đầu chôn ở trước ngực nàng, phát ra tiếng nước ái muội.
Phía dưới của hai người còn chưa kết hợp, cho dù bọn họ muốn, cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy. Ta cũng không thiện lương đến mức làm cho bọn họ đạt được hạnh phúc, dược của ta cũng không phải là thứ có thể đối phó dễ dàng như vậy.
Nhìn thấy hai người, ta lộ vẻ khiếp sợ, nước mắt ngay lập tức rơi xuống.
Người hầu trung thành Lục Trúc kinh sợ quát to một tiếng, vọt tới trước, đầu tiên là xé mành bên cạnh xuống quấn trên tay, một cước đá về phía hai người.
Hai người thấy có người đến, lập tức tránh đi, vương gia có võ, ôm lấy nữ phụ lóe lên một cái, nhưng chẳng lẽ thị vệ đằng sau chúng ta ngồi không sao? Chỉ thấy đằng sau xuất hiện hộ vệ với võ nghệ tuyệt hảo mà hoàng đế cho ta, một cước một người, đá tách ra hai người đang ôm nhau.
Hai nam nhân ngượng ngùng đối phó với một nữ nhân, bay thẳng đến bắt lấy vương gia.
Lục Trúc cơ trí vọt tới bên cạnh nữ phụ, dùng tay bọc vải túm nữ phụ không có chút che đậy gì ra cửa, đẩy ra bên ngoài.
Nha hoàn nô bộc cả trai gái lẫn già trẻ lớn bé đi ngang qua đều sợ ngây người!
Vương gia thấy vậy, nổi giận!
"Các ngươi là ai, các ngươi muốn làm gì?!!! Dám phạm thượng sao?"
Lục Trúc không thích đối phó nữ nhân mà càng yêu đối phó nam nhân nhanh chóng chạy về, "bốp" tặng một bàn tay cho vương gia bị đè dưới đất.
"Ngươi mới phạm thượng, cũng không nhìn xem thiên hạ này là của ai!"
Vương gia giận đỏ mắt, ánh mắt quét tới quét lui, rốt cuộc chú ý người đang khóc là ta, giọng điệu kinh sợ cùng chần chừ: "Vương phi?!"
Ta mới tiến lên một bước, chỉ thấy vương gia lại nói: "Độc phụ, còn không mau buông bổn vương ra."
Vương gia, không tìm chết sẽ không phải chết, vì sao ngươi lại không rõ chứ?
Ta nỉ non nói: "Các ngươi buông hắn ra, ngược lại ta muốn nhìn xem, danh vọng độc phụ của ta tới thế nào!"
Thị vệ nghe theo mệnh lệnh của ta, thả người.
Vương gia lập tức quấn quần áo lên người, thấy ta cản đường, nổi giận đẩy ta, đi cứu nữ phụ lõa thể nằm dưới đất bị người cười nhạo, lúc này nàng xấu hổ nỉ non, ánh mắt nhìn ta cũng vô cùng oán độc.
Thấy vương gia trực tiếp không quan tâm dù ta khóc lóc, thậm chí không nhìn ta đứng ở đây, thấy ta che trước mặt còn muốn đẩy ta để cứu nữ phụ, ta lập tức ngã về sau, khi đầu ta đập xuống đất, máu lập tức chảy ra.
Lục Trúc kêu sợ hãi: "Công chúa!!!"
Bọn thị vệ cũng vội vàng tới dìu ta: "Công chúa!"
Ta cố gắng ôm gáy, rơi lệ cố chấp nhìn về phía vương gia, cho dù người bên cạnh kêu to như vậy, hắn cũng chỉ chú ý tới nữ phụ. Chờ tới lúc hắn dìu nữ phụ lên, xoay người định chất vấn ta, lại thấy đầu ta đầy máu, vẻ mặt tuyệt vọng nhìn hắn, không còn nỉ non nữa.
Ta run run mở miệng: "Không ngờ tới, không ngờ tới, ngươi lại nhẫn tâm với ta như vậy, chẳng những quên tình cảm
ngày xưa, còn, còn. . ." Ta nói, được Lục Trúc dìu đứng lên, không nhìn vương gia nữa: "Chúng ta đi thôi."
Ta biểu hiện ra sự tuyệt vọng thật sâu, ngã vào người Lục Trúc, kiên trì không lại nhìn vương gia nữa.
Vương gia ngạc nhiên nghi ngờ nhìn ta, dường như cảm thấy hơi đau đầu, hắn còn ôm chặt đầu mình.
Trong lòng ta hiện lên một từ YES! Lạnh nhạt vô cùng về phòng giả bệnh.
Lời đồn đãi ngày mai, không nên quá phấn khích.
Sau khi trở về, ta cự tuyệt mọi người tới thăm, bao gồm vương gia, bao gồm nữ phụ, thậm chí bao gồm hoàng đế đã truyền lời tới thăm. Ta xử lý "Miệng vết thương" qua loa rồi cự tuyệt gặp bất cứ ai, cho dù kẻ nào đến, đều nói cho người khác biết ta còn đang hôn mê bất tỉnh.
Không được một ngày, lời đồn đãi bên ngoài liền biến thành vương phi nghe nói vương gia nạp trắc phi, giận dữ quay về phủ, lại thấy hai người đang làm chuyện cẩu thả, vương gia nổi giận, đánh vương phi trọng thương, hiện thời càng là sinh tử không biết! Đây cũng không phải đơn giản là sủng thiếp diệt thê, đây quả thực là sủng thiếp giết thê, là tội lớn mất đầu!
Nếu hoàng đế đột nhiên hạ thánh chỉ muốn chém rớt đầu vương gia, dân chúng tỏ vẻ không hề thấy kinh ngạc chút nào, thậm chí sẽ cảm thấy quá khoái trá. Nam nhân như vậy nên xử lý, hắn quả là sỉ nhục của nam nhân. Công chúa hiền lành lại có được mĩ mạo mà nữ nhân trên đời này đều không so được, có thể được đến một nữ nhân như công chúa, có bao nhiêu nam nhân cam nguyên cả đời chỉ sủng một mình nàng.
Nhưng còn vương gia? Quả thực là đừng có tự tìm cái chết.
Tuy rằng ta và vương gia ân ái một đoạn thời gian, nhưng dân chúng bên ngoài không rõ, chỉ có người trong phủ biết, mà vương gia mất trí nhớ độc sủng nữ phụ, người khác lại không thể vọt tới trước mặt vương gia nói kỳ thực hắn yêu ta. Cho nên, vương gia cho rằng ta là thê tử mà hoàng đế gả cho hắn, nhưng hắn lại vô cùng chán ghét, cái nhìn đối với ta cũng không tốt.
Điều này cũng tiện cho nữ phụ, tiện cho nàng dùng các loại dịu dàng lau xuống sự tồn tại của ta trước mặt vương gia.
Nhưng mà, ngày đó ta nói một câu làm người nghi hoặc trước mặt vương gia.
Nghỉ ngơi ba bốn ngày, ta lại xuất môn, còn cố ý để Lục Trúc an bày một ít khiến nữ phụ biết chuyện.
Ta đi tới địa điểm nữ phụ thích gây án nhất, bên cạnh hồ sen.
Nước mùa đông có thể đông chết người.
Ta nhìn phong cảnh khô héo, không quá bao lâu nữ phụ quả thật xuất hiện, nàng một bộ tiểu nữ nhân, đi đến trước mặt ta, hành lễ.
"Không cần đa lễ." Ta đối với nàng thật lạnh lùng, thở dài nói: "Ngày đó khi ta cứu ngươi về, hoàn toàn không nghĩ sẽ có một ngày này, nếu biết sớm. . ." Ta đột nhiên thay vẻ mặt ác độc: "Lúc đó ta hẳn nên giết chết ngươi, ngươi tự nhảy xuống, hay là muốn ta trực tiếp đẩy ngươi xuống?"
Nữ phụ hoàn toàn không ngờ rằng thánh mẫu hoa sen trắng nói biến sắc mặt liền biến sắc mặt, nhất thời ngây người, theo biểu cảm trên mặt nàng ta có thể nhìn ra, nàng nhất định là trách cứ ta không làm theo kịch bản.
Nhưng mà, ta đây đang làm theo kịch bản.
Kịch bản của nàng lúc này hẳn là khi vương gia xuất hiện nàng cố ý ngã xuống hồ, khi được vương gia cứu lên, trước tiên nói với vương gia chuyện này không liên quan tới vương phi, là chính nàng không cẩn thận ngã xuống, vương phi cũng không cố ý, từ đó khiến vương gia rất tin chuyện ta đẩy nàng xuống!
Hừ, chiêu này tỷ dùng chán rồi.
Ta cười thật tà ác: "Nhảy đi."
Nữ phụ đột nhiên bừng tỉnh, một bộ đáng thương khả ái, sợ hãi hai vai run run, nhìn về phía đằng sau ta.
Nàng nói: "Vương phi, ngài bình tĩnh một chút!"
Đúng lúc này, ta bắt được tay nàng, giọng nói kinh hoảng: "Vì sao ngươi đột nhiên giữ lấy ta, buông ra, tay của ta đau quá. Ngươi đừng lui về phía sau, nơi đó rất nguy hiểm! Ngươi mau trở lại. Được rồi, ta không trách ngươi cướp đi vương gia, nếu sớm biết ngươi thích vương gia, dựa vào tình cảm tỷ muội của chúng ta, ta cũng sẽ giúp ngươi."
Nữ phụ cả kinh sửng sốt, nhất thời không nói, ta lập tức quyết đoán đẩy nàng xuống.
Chỉ nghe "Ùm" một tiếng, phía trước ta đã không còn nữ phụ.
Đạo hạnh này của ngươi hiểu được cái gì là gừng càng già càng cay sao? Thật là quá hồn nhiên!
Đúng lúc này, vương gia từ phía sau chạy tới, có lẽ là lần trước đẩy ta thành bóng mờ, lần này hắn không đẩy ta, mà là trợn mắt nhìn ta một cái. Ta cũng không nhìn hắn, mà là kinh hoảng xoa cổ tay tím bị "Tóm" của mình, vừa đỏ mắt lo lắng: "Ngươi mau cứu An tỷ tỷ, nước mùa đông lạnh như vậy, chậm trễ một chút cũng không được!" Vừa sốt ruột thúc giục vương gia.
Khi lực chú ý của vương gia đặt ở trên cổ tay ta, không ngờ "Ùm" một tiếng, hắn cũng bị ta đẩy xuống nước rồi.
Bàn tay cừ khôi chuyên đẩy người, trong lòng ta lại hiện lên một từ YES!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com