Đây là một thế giới tràn đầy ác ý.
Ta đang định ma quyền sát chưởng công chiếm Hoàng đế thì Hoàng đế không xuất hiện, mỗ Hiên Viên Vương Gia bày tỏ đã rất muốn sớm một chút ra sân tới cùng ta chơi trò mập mờ rồi, vì vậy hắn cứ như vậy xuất hiện, ỷ vào võ công cao, trực tiếp lẻn vào chỗ ở của ta.
Lúc ấy ta đang cực kỳ tàn ác ngược quạ đen, thời điểm nghe được sau lưng vang lên tiếng gió, ta vô cùng cơ trí nhét quạ đen vào trong tủ treo quần áo. Tiếp đó, ta mặt không biểu tình quay đầu, thấy được người đột nhiên xuất hiện ở trong phòng của ta.
Hiện tại ta mới phát hiện Sẹo ca quan trọng như thế nào, sau khi hắn không có ở đây bên cạnh ta, an toàn tính mạng của ta đã không được bảo đảm, xem ra vô cùng cần thiết nhanh chóng nghĩ biện pháp khiến Hoàng đế đón người trở lại mới được. Ta vừa trầm tư, vừa nhìn nam nhân xuất hiện trước mặt ta. Hắn mặc một thân áo màu mực, không nhúc nhích nhìn ta, ánh mắt rất phức tạp, để không bị nghi ngờ, ta đã chuẩn bị tốt lắm.
Dù sao tất cả nam tử từng bị ta lừa gạt đều dùng ánh mắt này nhìn ta.
Ta mặt lạnh, tiến hành lạnh lùng tới cùng.
Hắn tiến lên một bước, thở dài nói: "Thật sự là ngươi, không ngờ ngươi lại là. . . . . ."
Ta không nói lời nào, chỉ là nhìn hắn, mặc hắn tự do phát huy.
Hắn dừng một chút, tiến lên nắm hai vai của ta. Ta lộ ra dáng vẻ người đầu gỗ tinh thần rất có vấn đề, mặc dù nhìn hắn, trong mắt cũng là trống không, cái gì cũng không thấy được, có ngược có ngược rồi.
"Nếu sớm biết, ngày đó ta sẽ không rời khỏi Kinh Thành."
Thật may là không sớm biết, trong lòng ta nghĩ tới, ta có thể sảng khoái từ vương phủ ra ngoài đi dạo như vậy, đều là bởi vì đám người giáo chủ và Vương Gia đã tản đi bốn phía rời khỏi Kinh Thành tìm ta trong thời gian ngắn cũng không về được. Chẳng qua chuyện của ta cùng Vương Gia huyên náo lớn như vậy, bọn họ biết cũng là việc nên làm, hơn nữa bức họa của ta đã lưu truyền ra ngoài rồi.
Lần nữa gặp lại Vương Gia, ta cũng không phải không có bất kỳ chuẩn bị gì.
Ta nghĩ, hắn nhất định từ chỗ Giáo chủ biết được một chút chuyện của ta, tính tình hắn vốn dĩ đa nghi, dĩ nhiên sẽ không tin bao nhiêu. Ta liền nhìn trúng loại người tính tình ai cũng không tùy tiện tin tưởng như hắn, mới phải lừa dối như vậy.
Hiện tại ta cũng không cần làm chuyện dư thừa gì, tận tâm tận lực sắm vai một nữ tử ngu dại vì tình là được. Hai mắt đong đưa linh hồn cũng bay đi mất, trạng thái này ta đã rất thuần thục, mặc kệ hắn nói gì với ta, làm gì, ta đều không có phản ứng, ngoài mặt lạnh nhạt, cũng là một bộ linh hồn đã sớm rời khỏi thân thể.
Hiên Viên Vương Gia lại nói tiếp mấy câu nữa, vẻ hoài nghi dần dần thối lui, tiến lên kéo tay của ta.
Ta một chút phản kháng cũng không có, cũng không có bất kỳ chỗ nào mất tự nhiên, liền bị hắn lôi kéo ngoan ngoãn đi theo hắn ra ngoài.
Ánh mắt hắn lóe lóe, quay đầu lại nhìn ta vài lần, thoáng qua trong mắt một chút vẻ nhớ lại, hình như là nhớ lại những điều chúng ta đã từng trải qua, trong mắt thế nhưng cũng có chút ấm áp.
Hôm nay thân phận của ta không đơn giản, dĩ nhiên không thể trở về làm thiếp của hắn, vốn dĩ thân phận công chúa cũng không thể đi làm trắc phi, nhưng mọi người đều biết ta là người đã từng gả một lần, trừ phi đối với ta là chân ái, nếu không chắc chắn sẽ không để cho ta làm chính phi. Nhìn hắn nghiêm túc tự hỏi như vậy, làm cho ta có chút ngạc nhiên hắn sẽ quyết định như thế nào.
Mặc dù nói ta là người từng gả một lần, nhưng thân phận cũng không bị thấp đi bao nhiêu, hoàng đế sủng ái để ta ở chỗ này, hôm nay hắn nhất định là len lén tiến vào, có lẽ ngay cả Hoàng đế cũng không biết, không bằng ta liền lợi dụng cơ hội này.
Trống rỗng trong mắt ta dính vào một chút ý cười, đáng tiếc người đang lôi kéo ta không chú ý tới.
Hắn lôi kéo ta đi ra cửa, ta thấy được bọn nha hoàn bên cạnh cũng đã bị đánh ngất xỉu trên mặt đất, ta một chút phản ứng cũng không có đi theo phía sau hắn. Hắn hình như là muốn mang ta đi ra ngoài, một tay bế ngang ta, vận khởi khinh công bay ra ngoài. Hoàng cung thủ vệ sâm nghiêm, cho dù khinh công tốt, cũng không phải là tùy tiện bay là có thể bay ra ngoài.
Hiên Viên Vương Gia mang theo ta vừa bay vừa ngừng, tránh thoát không ít thị vệ, bởi vì ta không có phản ứng gì, cho nên hắn coi như nhẹ nhõm.
Đi ngang qua tẩm cung của Hoàng đế thì ta cảm thấy không thể để cho Vương Gia thuận lợi, vì vậy ta nhẹ nhàng động thân, ngâm một tiếng.
Vương Gia lập tức ngừng lại, nhìn ta trong ngực hắn.
Ta từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ mịt tràn đầy có sắc thái, lông mi nhè nhẹ rung động, miệng nhỏ hơi hé, phát ra một tiêng yếu ớt mang theo tức giận, giống như động vật nhỏ nhỏ giọng kêu một tiêng Vương Gia.
Ánh sao đầy trời, ta dần dần nở nụ cười, vô cùng đơn thuần nhìn hắn, vươn tay, cẩn thận níu lấy một lọn tóc của hắn.
"Nguyện. . . . . . Phải lòng một người, bạc đầu không . . . . . . Xa nhau. . . . . ." Ta vô cùng yếu ớt dựa vào vai hắn, nhìn hắn không nhúc nhích, lệ quang trong cặp mắt đẹp chớp động, hài lòng lệ thuộc vào cùng thâm tình, giống như cõi đời này ở trong mắt ta chỉ còn dư một người này. Bởi vì ta tựa vào trong ngực hắn, cho nên có thể rõ ràng nghe được trong nháy mắt đó trái tim của hắn thế nhưng đập nhanh hơn rất nhiều nhịp, ôm ta thật chặt, ánh mắt cũng chầm chậm thay đổi.
Dù sao hắn cũng từng thích ta, cũng tin tưởng ta đã từng vô cùng thương hắn, nếu không phải bởi đủ loại ngoài ý muốn, ta căn bản sẽ không chia lìa hắn.
Nếu không có chia lìa, như vậy ta gả đúng là hắn.
Ta cấp cho hắn một loại ác giác như vậy, lơ đãng động thủ để cho hắn thấy được thủ cung sa trên tay ta.
Hắn lập tức vui mừng nhìn ta, vui đến không biết như thế nào cho phải. Sợ rằng quyết định trong lòng lúc trước hiện tại càng thay đổi rồi, mà ta trong lòng hắn cũng càng quan trọng hơn một chút, đủ để cho một vài điều bôi nhọ ta của Giáo chủ biến mất.
Ta nắm thật chặt y phục của hắn, cùng hắn đứng trên nóc tẩm cung của Hoàng đế, đại nghịch bất đạo.
"Hắn không chạm qua ngươi?" Hắn mang theo ta ngồi xuống, nhẹ nhàng bắt được bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo lại mềm mại của ta.
Tay của ta rất mềm mại, rất trắng tích, cũng xinh xắn, thật đáng yêu, cơ hồ không có nơi nào không hoàn mỹ, đây là thiết định của nữ chính, không cần hâm mộ ta. Hắn nắm bàn tay được thiết định đặc biệt hoàn mỹ đẹp mắt của ta trong bàn tay, sờ sờ gương mặt xinh đẹp đến không được của ta.
Ta tràn đầy thích ỷ lại nhìn hắn, có chút ngơ ngác hỏi: "Cái gì. . . . . . chạm?"
Thấy vẻ mặt ta u mê, sắc mặt Hiên Viên Vương Gia lập tức có chút không tốt lắm: "Hắn càng như thế đối với ngươi. . . . . . Hắn làm sao dám!"
Thấy hắn tức
giận, ta vội vàng rút tay ra, ngược lại bắt tay hắn lại, vội vàng lay động, đáng thương đỏ mũi: "Không nên tức giận, Vương Gia ngươi không cần tức giận, ta không ngăn ngươi."
"Ngăn ta cái gì?"
"Không nên tức giận." Ta đột nhiên mềm mại cười.
Hắn lúc này mới phát hiện không đúng, bắt tay ta về thật chặt, nắm ta thấy đau: "Ngươi mới vừa rồi có ý tứ gì? Ngươi coi ta là người khác?"
Da của ta đặc biệt yếu ớt, rất nhanh sẽ bị nắm đến đỏ đến tím bầm, trong mắt ta hiện lệ, bộ dạng không thể đáng thương hơn nhìn hắn: "Ta không ngăn ngươi, trắc, trắc phi, nếu ngươi thích. . . . . ."
Bị người khác làm thành thế thân cảm giác thế nào? Có phải rất rất mới mẻ độc đáo hay không?
Hiên Viên Vương Gia bị thương tổn, hắn nổi giận nắm chặt hai vai của ta: "Ngươi không biết ta là ai? Còn coi ta như người khác! Ngươi thật sự tất cả đều không nhớ được sao? !"
Ta tỏ vẻ ta thật sự bị bệnh, ngu ngốc đến không được nhìn hắn, hình như không hiểu tại sao ta nói như vậy hắn còn tức giận, còn nắm ta thấy đau. Mặc dù ngay từ đầu hắn đã hiểu tinh thần ta có cái gì không đúng, nhưng bây giờ ta có cái gì không đúng liền rõ ràng thể hiện ra.
Hắn tức giận động tác liền lớn, chỗ ở của Hoàng đế cũng không phải là nơi bình thường, hắn vừa phát ra động tĩnh liền bị người phát hiện, không thể làm gì khác hơn là vội vàng ôm ta trở về trong ngực, nhưng đã quá chậm, đám thị vệ kêu to có thích khách đã vây quanh. Hiên Viên Vương Gia suy nghĩ một chút, vẫn mang theo ta rơi xuống đất.
Lúc này, Hoàng đế bị kinh sợ đến cũng xuất hiện.
Hoàng đế liếc mắt liền thấy ta vùi ở trong ngực một nam nhân, lập tức đỏ mắt, lớn tiếng quát: "Buông nàng xuống!"
Hiện tại Hoàng đế đối với tất cả loại sinh vật Vương Gia này đều rất nhạy cảm, đặc biệt là loại sinh vật Vương gia khác họ trẻ tuổi anh tuấn này, hơn nữa Hoàng đế đã sớm hạ cấm lệnh trong cung, không được nói hai chữ "Vương Gia". Trừ sợ kích thích đến ta, cũng muốn ta sớm quên người nam nhân kia một chút. Cho dù hắn muốn để cho ta biết Vương Gia kia hiện tại thế nào, cũng là dùng từ khác thay thế.
Hiện tại ta đột nhiên bị một Vương Gia ôm vào trong ngực như vậy, tại sao có thể không kích thích đến hắn.
Hơn nữa ta đã cùng hắn chơi mập mờ nhiều ngày như vậy, hiện tại Vương Gia xuất hiện thời cơ cũng quá tốt rồi!
Trong lòng ta hưng phấn, bề ngoài cũng rất đầu gỗ, sau khi thấy Hoàng Đế, ta lại đột nhiên tỉnh táo, giãy giụa ra khỏi cái ôm trong ngực, nhìn Hoàng đế.
"Phụ hoàng. . . . . . Tại sao ta lại ở chỗ này?"
Ta kỳ quái nói một câu, sẽ đi về phía Hoàng đế, nhưng lại chưa thành công, ta bị lãnh khốc Vương Gia kéo lại, hắn thấy ta đã tỉnh táo, lập tức nói: "Ngươi còn nhớ ta không?"
Ta nghĩ một chút, khẳng định gật đầu: "Không ngờ còn có thể gặp lại ngươi lần nữa, chỉ là, có thể mời buông tay hay không, nam nữ thụ thụ bất thân."
Ta bày tỏ, tỉnh táo đi qua ta liền càng lạnh lùng rồi.
Vương Gia tỏ vẻ không chịu buông, một bộ có lời muốn nói, nhưng Hoàng đế rõ ràng không muốn cho hắn cơ hội kia.
"Buông nàng ra! Còn cần trẫm nói lần thứ hai sao!" Hắn gắt gao nhìn chằm chằm cái tay Vương Gia bắt được ta, dường như muốn dùng nhãn đao chặt đứt cái tay dư thừa kia.
Vương Gia thấy vậy, chỉ có thể tiếc nuối buông tay, nhìn ta đi về phía Hoàng đế.
Đi tới phía sau người Hoàng đế, ta bình thường không hành lễ với Hoàng đế, ôm lấy một cánh tay của hắn: "Phụ hoàng."
Hoàng đế quay đầu, gắt gao đem tay bị Vương Gia nắm kéo qua, chà xát a chà xát. Bản thân Hoàng đế không phát hiện làm như vậy có cái gì không đúng, nhưng Vương Gia đầu kia vẻ mặt cũng rất không xong, hiển nhiên hắn phát hiện điểm không đúng của Hoàng đế đối với ta, nhưng hắn lại không tiện cướp người cùng Hoàng đế.
Dù thế nào, ta cũng là nữ nhi ruột thịt của hoàng đế, hắn như thế nào giành được qua Hoàng đế? Hơn nữa, nhìn Hoàng đế ngoài ý muốn, Vương Gia này tám phần là vội vàng vào kinh, cũng không thông báo.
"Sắc trời đã tối, ta trước dẫn ngươi về nghỉ ngơi." Hoàng đế dịu dàng nói với ta.
Ta khéo léo gật đầu, quả thật không thể thuận tâm hoàng đế hơn nữa. Nhưng ta càng ngoan, trong mắt Hoàng đế lại càng lo lắng, đặc biệt là ta mới vừa rồi còn bị nam nhân khác ôm trong ngực.
Vương Gia ở đó đầu xa xa quỳ xuống, Hoàng đế chỉ cho người ta coi chừng hắn không để cho hắn đi, cũng không để ý nữa, mang theo ta rời khỏi, một ánh mắt cũng không muốn bố thí cho sinh vật danh hiệu là Vương Gia.
Hoàng đế kéo ta đi được khá xa rồi, mới đặc biệt đến gần ta mở miệng: "Làm sao ngươi xuất hiện tại nơi này?"
Ta cẩn thận suy nghĩ một chút, vẻ mặt mờ mịt, lại có chút khổ sở, cuối cùng vẫn là lắc đầu: "Ta không nhớ rõ, xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Hoàng đế không có ý định hỏi tiếp, chuyển đề tài: "Ngươi biết người kia?"
Xem ra hắn đặc biệt để ý, trong lòng ta vui vẻ, sau đó nói: "Khi dưỡng phụ bức bách thiếu chút nữa bán ta vào thanh lâu thì hắn đã cứu ta một lần, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó chúng ta đã tách ra."
Lời này của ta nhìn như có chút mập mờ, trên thực tế lại không có gì hơn, ta vẻ mặt thản nhiên, nhưng Hoàng đế thì phiền não rồi. Vẻ mặt hắn thay đổi mấy lần, cuối cùng nhìn thân thể đơn bạc của ta một cái, lại trực tiếp ôm ta lên, tựa như Hiên Viên ôm lúc trước, rất là bá đạo muốn xóa sạch tất cả hơi thở của người nọ mới vừa lưu lại trên người ta.
"Hắn có hay làm gì ngươi không?"
"Ta không nhớ rõ. . . . . ." Ta mờ mịt lắc đầu, vô cùng ỷ lại đưa tay quàng trên cổ hắn, đầu nhè nhẹ đặt lên bả vai hắn.
Hoàng đế hình như không cảm giác có gì mập mờ, rất là thản nhiên. Nhưng khi ta nhẹ nhàng hô hấp bên cổ hắn, trên người hắn hiển nhiên nổi lên có chút biến hóa.
Hắn càng ghen tỵ những nam nhân xuất hiện bên cạnh ta kia, càng đại biểu có chút biến hóa đã xảy ra, chỉ là chính hắn cũng không phát hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com