Nhân sinh, luôn máu chó đến mức làm người đau đớn.
Tên thật Bách Lý Vô Sắc, tên hiện dùng Vương Tiểu Hoa, đóa hoa thôn mười
sáu tỏa hương trăm dặm là ta cảm thán như vậy. Gần đây ta thường cảm
thán, bởi vì việc đáng để cảm thán quả là nhiều lắm. Hiện tại dùng cái
tên rất quê mùa là vì tác giả viết một nửa mới nhớ đặt tên cho ta, đây
là một chuyện đáng để cảm thán, cũng là trình độ đặt tên của phụ thân
tửu quỷ.
Gặp việc hỏng bét liên tiếp, cũng là chuyện đáng để cảm
thán, thiếu chút nữa bởi vì nhìn thấy vật dơ bẩn mà mù mắt ta. Khó khăn
lắm mới gặp một người tưởng là bình thường trên thế giới này, nhưng bộ
dạng của hắn lại chói mù mắt ta. Hiện tại, ta đã tuyệt vọng với thế giới này!
Thừa dịp đêm tối, ta ôm gói đồ trong lòng, vội vàng chạy
xuống núi, với ta mà nói thì chỗ này vô cùng nguy hiểm, có thể chạy bao
xa thì chạy là ý nghĩ duy nhất của ta hiện tại. Ta có thể tưởng tượng
được nếu ta bị mỗ vương gia bắt được thì sẽ rơi vào kết cục gì, vì thế,
ta vô cùng bức thiết muốn rời khỏi chỗ này, rời khỏi những việc phiền
lòng này.
Ta mới xuống đến giữa sườn núi, đột nhiên nghe thấy
được tiếng bước chân nhỏ phía trước, ta nhanh chóng núp sau đại thụ, chỉ ló nửa đầu ra. Rất nhanh, ta thấy được bộ mặt của người phát ra tiếng
bước chân. Đó là hai tên ăn xin hùng hùng hổ hổ, lúc này ta vô cùng may
mắn vì tầm nhìn ban đêm của mình không tồi, bởi vậy chỉ liếc mắt một cái ta đã nhận ra bọn họ là ai.
Ta nheo mắt lại, hảo hán không ăn mệt trước mắt, ta quyết định vụng trộm chạy trốn nhờ bóng đêm.
Hai tên ăn xin này còn đang mắng lẫn nhau, đột nhiên, cái mũi của bọn họ
cùng giật giật, cùng nhìn về phía ta. Ta lập tức nhận thấy không ổn,
lặng lẽ dịch bước chân, lui về phía sau.
Tên ăn xin trẻ tuổi mở
trừng hai mắt, âm ngoan nhìn về phía ta, lớn tiếng nói: “Phụ thân, sẽ
không sai, là mùi trên người nha đầu kia, ta ngửi hơn mười năm, không
thể nào nhầm được!”
Lão già kia cũng ra sức ngửi mùi trong không khí, gật đầu nói: "Đúng vậy, là mùi hương trên người tiểu tiện nhân kia."
Giờ phút này, ta vô cùng chán ghét sự thiết định của tác giả. Cái gì mà
thân mang mùi thơm lạ lùng? Ta không có hứng thú hút bươm bướm. Thấy hai người bọn họ phát hiện ta, ta quay đầu chạy! Tuy rằng ta có một ít kĩ
năng, nhưng đây cũng chỉ là kĩ năng mà thôi, tác giả thiết định ta là
tiểu bạch hoa yếu ớt, khí lực cũng không thể lớn, hơn nữa còn thật sự
mảnh mai.
Nếu không ta cũng không thể hở một tí là bị một trảo của mỗ nam trảo ra vết hồng, tóm một cái là tóm ra vết tím.
Ta vừa chạy vừa ân cần hỏi thăm cả nhà chủ thần cũng là tác giả, hai tên
ăn xin đuổi theo ta không tha, mở miệng là kêu tiểu tiện nhân. Nếu không phải bọn họ có ý xấu với ta, ta ra tay ngoan độc như thế làm gì? Cứ
mắng cứ chửi đi, ta cho là gãi ngứa, chẳng qua là hai người này cũng
không ngừng chân.
Nếu bọn họ có thể đối tốt với ta một chút,
không có chủ ý không đứng đắn này, xem ở công ơn nuôi dưỡng, ta sẽ không hại bọn họ như vậy.
Khi ta nhận ra mình đi đến một thế giới mới, đã là một thiếu nữ sáu tuổi rồi. Trí nhớ của cuộc sống trước kia là tác giả đặt ra, nàng nhồi nhét mấy thứ kia vào trong đầu ta, trở thành kinh nghiệm của ta. Bởi vì hồi nhỏ ngọc tuyết đáng yêu, mỹ lệ bất phàm nên
bị lão tửu quỷ thu dưỡng, lại phải sống vô cùng vất vả.
Điểm ấy
có thể nhìn ra từ việc cho ta một cái bánh bao là ta đã thỏa mãn, hắn
nhìn trúng ta bộ dạng xinh đẹp phi phàm và thân mang mùi thơm lạ lùng,
coi là là cây rụng tiền nuôi đến mười sáu tuổi. Hắn cũng không phải là
bán ta lấy tiền rồi rời đi, mà là có ý tưởng luôn luôn moi tiền từ ta.
Chẳng qua, hắn tuyệt đối không ngờ tới, ta sẽ bắn ngược, còn bắn ngược kịch liệt như vậy.
"Tiểu tiện nhân, ngươi cho là ngươi còn trốn được sao?!"
"Muội muội, ca ca tới đón ngươi về nhà, ngươi đừng chạy!"
Có gan thì đừng đuổi theo ta! Ta càng chạy càng nhanh, đột nhiên, ta cảm
thấy phía dưới trống không, ta nhìn xuống. . . Dưới chân là vách núi
đen, dưới vách núi đen là nước. Được rồi, ta đang rơi tự do! Ngay cả
tiếng "bùm" khi rơi xuống nước cũng không có, ta cứ rơi xuống như vậy.
Khi vừa rơi xuống nước, ta chỉ cảm thấy cổ họng bị rót vào đầy nước.
Trong lỗ mũi, lỗ tai, dòng nước tràn vào mọi chỗ. Bọt khí dưới nước làm
mặt ta hơi ngứa, cướp đi không khí của ta, làm ta hô hấp khó khăn.
Có lẽ vì ta là nhân vật trí năng, trước khi chết ta sẽ nghĩ tới rất nhiều
việc, nghĩ lần sau sẽ là nhân vật nào, nghĩ rằng ta không thể ở lại
quyển sách này, nghĩ đến mặt của nam nhân xinh đẹp chói mù mắt ta. Sau
đó, không có sau đó, bởi vì ta hôn mê.
Có lẽ chết kiểu này là khổ sở nhất, không có khổ sở hơn. Hơn nữa, bởi vì quá đột ngột, ta còn chưa chuẩn bị tâm lý.
Ở chỗ mà ta không thấy được, hai tên ăn xin thấy ta nhảy xuống vách núi
đen, choáng váng một chút, ngay trong lúc bọn họ đang choáng váng, bọn
họ đã bị một đám người cầm đuốc vây quanh. Hai tên ăn xin run rẩy ôm lấy nhau, chỉ thấy đám người cầm đuốc tách ra, một nam nhân cưỡi tuấn mã
cao lớn màu đen chậm rãi xuất hiện trước mắt hai tên ăn xin.
Nam nhân này một thân hắc y, hơi thở trên người lãnh khốc tiêu điều, dung nhan anh tuấn như thiên thần.
Hai tên ăn xin vừa thấy, càng run lên. Người trước mặt tuyệt đối là sát
thần, chỉ một ánh mắt đã có thể lấy đi nửa cái mạng của bọn họ. Mà sát
thần vung tay lên, trói lại hai tên ăn xin, các loại đày đọa trong quá
trình thì không cần phải nói. Hai tên ăn xin cũng nói ra chuyện ta đã
rơi xuống vách núi đen, nhưng mới đầu sát thần không tin, đơn thuần cho
rằng chỉ cần hai tên ăn xin này ở trong tay hắn, nữ nhân khiến hắn nhục
nhã bao nhiêu lần là ta sẽ xuất hiện.
Rõ ràng, hắn đánh giá cao mức độ thiện lương của ta.
Việc này cũng là thật lâu về sau ta mới biết được. Khi
đó hai tên ăn xin
than trời khóc đất nhào về phía ta, lúc đó phản ứng của ta thật vô
lương: bọn họ vậy mà còn toàn vẹn!
Khi ta rơi xuống nước, cho rằng mình sẽ chết, ta tỉnh, khi ta tỉnh lại đã là ba ngày sau.
Lúc này ta đang ở trên một con thuyền hoa, chung quanh là mùi phấn son nồng đậm, thuyền hoa đang đi trên con đường tới đại thành phồn thịnh nhất,
thuyền hoa sẽ dừng lại để chở khách, một tháng sau mới đi tiếp. Chở
khách, chính là chiêu đãi nam nhân, lấy một số tiền lớn.
Tuy
rằng, đây không phải là Phiêu Hương viện trong kịch tình, nhưng tính
chất cũng không sai biệt lắm, càng không khác lắm chính là, khi ta vừa
tỉnh lại, thần trí còn chưa rõ ràng, bị tú bà nắm tay ấn xuống thành dấu hồng trên giấy. Đúng vậy, khi ta còn chưa tỉnh táo lại, ta bị, bán,
thân, rồi!
Đợi đến khi ta hoàn toàn tỉnh táo lại, nhìn thấy tú bà nhìn ta với ánh mắt lòe lòe tỏa sáng như thấy núi bạc. Phấn son trên
mặt nàng giống như trong sách miêu tả, dày đến mức đi vài bước lại rơi
lả tả, trang điểm đậm đến mức ta không phân rõ ngũ quan của nàng là dạng gì.
Tú bà có dáng người thật mập mạp, nhìn ra được cuộc sống của nàng vô cùng thoải mái, giữa lông mày khóe mắt có nếp nhăn dù trang
điểm đậm cũng không giấu được, có vẻ khá lớn tuổi.
Hiện tại nàng đang nói chuyện với ta: "Thược Dược a, có nghe thấy mẹ nói không?"
Nghe thấy giọng nói này, ta bắt lại hồn phách đang lơ lửng bên ngoài, mang
theo ba phần sợ hãi, ba phần nghi hoặc, ba phần bất an, một phần vô tội
nhìn nàng. Kỹ thuật diễn dày công tôi luyện này của ta nhanh chóng làm
cho tú bà xác nhận ta chính là em gái ngốc dễ lừa. Thược Dược là tên mới hiện tại của ta, từ khi ta được vớt lên, tú bà lấy trang phục trên
người ta mà phán đoán, ta là nha hoàn mĩ mạo nhà giàu chạy trốn.
Nữ tử mĩ mạo tuyệt sắc lại bị hãm hại như ta, tú bà rất nhanh nghĩ thay lí do vì sao ta rớt xuống nước. Đại khái là nữ tử số khổ bị nữ chủ nhân
hãm hại, nàng dùng vẻ ta là người từng trải, ta hiểu ngươi, ta vô cùng
lý giải tâm tình của ngươi, ta cũng có kinh nghiệm như ngươi, thành công chiếm được sự "tín nhiệm" của ta.
Mà ta cũng thuận theo ý nàng,
êm tai nói ra chuyện xưa động lòng người - ta bị mỗ nữ chủ nhân trong
phủ hãm hại, bị buộc nhảy vách núi đen tự sát!
Tuy rằng kỹ năng
bơi của ta không tệ, nhưng vách núi đen rất cao, vừa ngã xuống bị đánh
sâu vào quá lớn, làm cho ta nhanh chóng hôn mê, vốn đang cho rằng sẽ đổi một tiểu thuyết khác, xem ra ta đã coi thường thuộc tính Tiểu Cường của nhân vật chính. Còn sống đương nhiên là tốt, nhưng sống ở nơi này thì
không tốt lắm, cho nên trước khi thuyền cập bờ thì ta không thể hành
động thiếu suy nghĩ.
Hơn nữa, cho dù ta có kỹ năng bơi, cũng
không có cách nào bơi từ chỗ này tới bờ, ta cũng không phải cá, không
lên bờ không cần tiếp xúc nam nhân dư thừa, vì sao ta không ở lại đây?
Nếu tác giả đã quyết tâm đưa nữ chính là ta tới nơi này, ta liền đứng ở đây vậy!
Tuy rằng ta cảm thấy, hành vi đưa thân nữ nhi trong sạch tới kỹ viện của
tác giả vô cùng ngu ngốc. Nhưng một đám nữ chính lại mừng rỡ, quả là
không cách nào lý giải. Hát vang tình ca sao, múa bụng sao, múa cột gì
gì đó sao. Chẳng lẽ không phải phóng đãng mà là độc đáo cá tính hấp dẫn?
Nếu con gái của ta là đức hạnh này, ta liền một chưởng chụp chết nó.
Được rồi, không nghĩ lan man nữa, vừa rồi, tú bà nói với ta, muốn ta đi học
múa. Yên tâm, đây không phải múa cột, cũng không phải múa bụng, mà là vũ đạo truyền thống cổ đại, giấu chân nhỏ giấu cẳng chân giấu ngực. Cho dù là chức nghiệp này, cũng không phải ai ai cũng nhào lên hiến thân.
Diện mạo như ta, đương nhiên sẽ không thể nhảy ra ngay lần đầu. Tú bà vẫn
rất biết buôn bán, cũng rất biết tính toán, không hề nói muốn ta đi tiếp khách. Trái một câu mẹ, phải một câu nữ nhi, bề ngoài đúng là đối đãi
với ta như thân khuê nữ. Còn cổ vũ ta vứt bỏ quá khứ, lấy cho ta một tên mới.
Ta ngoan ngoãn nhu thuận, lại nghe lời, lại không gây
chuyện, bộ dáng này càng làm tú bà yên tâm. Hiện tại ta muốn tồn trữ thể lực, sức chịu đựng, khi ta chưa rõ ràng hoàn cảnh xung quanh, ta đều
thật nghe lời.
Thấy tú bà an bày như vậy, ta cũng chỉ rụt rè chớp mắt một cái, ngoan ngoãn gật đầu, bộ dáng vâng lời này, khỏi phải nói
nhu thuận đến mức nào. Tú bà vừa lòng vỗ vỗ tay ta, cười đến mức mắt
cong thành một đường chỉ.
"Ôi chao, khuê nữ thân ái của ta. Nghe lời là tốt rồi, nghe lời là tốt rồi, bây giờ mẹ liền gọi vũ nương đến dạy ngươi vũ đạo."
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com