Hắc y nam đắn đo thật lâu, đến khi thật sự không chống đỡ được nữa đồng thời cảm thấy ta vô
hại mới bằng lòng thả ta ra ngoài. Khi ta đi tới cửa, hắc y nam tìm một
chỗ trốn đi, nhưng vết máu đáng thương lại ở trên đất, vô cùng bắt mắt.
Ta nâng váy, dè dặt đi ra khỏi phòng, lại nhẹ nhàng đóng cửa lại, không
lâu sau liền bưng một chậu nước và một ít thuốc trở lại, trong lòng ta
còn bưng một bộ quần áo lấy từ phòng hạ nhân. Ta vừa buông chậu nước
xuống, hắc y nam đột nhiên ôm miệng vết thương ra khỏi tủ quần áo của
ta, hắn nhìn ta một cái, chậm rãi đi đến bên giường.
Từ bộ dáng
này có thể nhìn ra hắn quen được người hầu hạ, ánh mắt này, động tác
này, hành vi này. . . Tuy rằng ta không phải mệnh hạ nhân trời sinh,
nhưng vì chút ý tưởng nhỏ trong đầu, ta đi về phía hắn, không nói hai
lời lấy ra một cây kéo từ trong lồng ngực.
". . . Ngươi muốn làm cái gì?!"
Thật hiển nhiên, hắc y nam cau mày là vì bị khiếp sợ một chút, điều này
khiến da hắn càng trắng bệch, trong đôi mắt mị hoặc ánh lên lửa giận.
Ta buông tay xuống, cũng làm ra biểu hiện bị hắn làm phát hoảng, dè dặt
lui về sau một bước, lúc này mới từ từ nói: "Quần áo của ngươi dính vào
miệng vết thương, xé trực tiếp sẽ rất đau." Ta nhìn hắn với vẻ thương
xót, làm việc này vì tốt cho hắn. Một hồi lâu hắc y nam mới bị ánh mắt
của ta mềm hóa, đồng ý cho ta cắt quần áo bên miệng vết thương của hắn.
Máu ở miệng vết thương đã đông lại, ta cầm khăn lau nhẹ mấy lần mới cắt vải xung quanh miệng vết thương, tiếp theo rắc thuốc lên miệng vết thương
dữ tợn của hắn. Trước khi ta rắc, hắn còn cẩn thận ngửi mùi thuốc bột,
thấy vậy, ta mỉm cười, hắn không hiểu ta cười vì cái gì cho nên không tỏ thái độ.
Cho dù ta đang ở nơi này, vẫn rất cẩn thận không đụng
tới một bộ phận thân thể nào của hắn, nhiều nhất cũng là cách quần áo,
ngay cả băng bó cũng để hắc y nam tự làm, ta xoay người đi, trừ khi hắn
làm không được ta mới đưa tay qua. Tại quá trình này ta không nói một
lời dư thừa, không nhìn nhiều chỗ không nên nhìn, không làm động tác dư
thừa.
Người nhu thuận, luôn sống được lâu, cho dù là ta giả bộ.
Hiển nhiên, hắc y nam xem như vừa lòng với sự nhu thuận của ta, hơn nữa đến bây giờ ta cũng chưa nhìn thấy mặt hắn.
Khi hắn băng bó xong vết thương, thay quần áo sau tấm bình phong, ta nhanh
chóng lau vết máu trên đất, miễn cho bị người khác nhìn thấy rồi chọc
phiền toái. Đợi đến khi hắc y nam chỉnh lý xong, ta cũng thay một bộ
quần áo sạch sẽ. Ta một bộ trang B ngồi đón gió bên cửa sổ, mặt nghiêng
của ta là ưu thương, ánh mắt là mông lung, bóng lưng là cô độc, dung
nhan là tuyệt thế vô song.
Ta cũng không tin, với bộ dáng này của ta còn có nam nhân không muốn dẫn ta đi.
Nhưng là, trang B không phải làm bừa là có thể, gió trên sông cũng không phải lạnh bình thường. Ta mới ngồi không lâu, đã nhịn không được "hắt xì"
một tiếng, đáng thương rụt người về. Ta đang định đóng cửa sổ, đột nhiên cảm thấy sau lưng ấm áp, thì ra hắc y nam cầm áo ngoài choàng lên lưng
ta.
Ta nghẹn ra một nụ cười yếu ớt hoàn mỹ, quay đầu đi sau đó. . . mặt cứng lại.
Xuất hiện trước mặt ta là một khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm, khóe mắt đuôi mày
đều mang theo sự mị hoặc, cho dù không cười, cũng làm cho người ta cảm
giác hắn đang cười, một đôi mắt đen ánh tím, vô cùng xinh đẹp. Ngũ quan
của hắn sâu sắc hơn nam nhân khác một chút, mang vẻ đẹp dị vực. Nhưng
mà, diện mạo của hắn không phải là trọng điểm, có nhiều nam nhân đẹp mắt hơn trong bộ tiểu thuyết này, trọng điểm chỉ có hai chữ, tra nam.
Không sai, hắn lại là một tên tra nam khác.
Lúc này không phải là vì thẩm mỹ của ta khác thường nên mới thấy hắn cặn
bã, mà là, trong kịch tình hắn đúng là cặn bã. Làm một trong mười nam
chính, không thể không cặn bã. Tuy rằng ta đã tuyệt vọng với thế giới
này từ lâu, nhưng cũng không muốn ở đâu cũng gặp tra nam.
Giờ
phút này ta vô cùng hối hận cây kéo này không đâm trên người hắn, hắn
rốt cuộc đang nghĩ cái gì? Thân là giáo chủ ma giáo, không đến thời khắc mấu chốt thì phải giấu giếm chân thân, vậy mà lại lộ ra mặt hắn trước
mặt ta? Chẳng lẽ muốn giết ta diệt khẩu. . .
Ta bị ý nghĩ như vậy làm sợ tới mức run lên.
Mà hắc y nam không nhận thấy ta run lên, nói vậy tức là nụ cười yếu ớt
hoàn mỹ của ta vẫn còn, cho dù mặt đã cứng một hai giây. Vẻ mặt hắc y
nam không rõ, nhìn ta mở miệng nói: "Ngươi tên là gì?"
". . . Chu Tinh Tinh." Loại phản xạ có điều kiện dùng tên người khác này rốt cuộc
là có chuyện gì xảy ra? Ta tuyệt đối không phải sợ hãi.
Hắc y nam không hoài nghi, dù sao vẻ mặt ta chính trực như vậy. Sau khi đến chỗ
này, tú bà nghiêm túc không cho ta mặt mộc không trang điểm, cho nên mỗi ngày ta sẽ trang điểm nhẹ, mặc xiêm y thích hợp. Khi hắc y nam dùng một loại ánh mắt khác nhìn ta, ta lùi về sau.
Giống như nhìn ra được sự sợ hãi của ta, hắc y nam chuyển mắt, lấy ra một khối ngọc đen từ
trong lồng ngực: "Ta sẽ không ở lại đây lâu, ngươi cầm lấy cái này, ngày khác nếu gặp lại, có thể đưa ra một yêu cầu."
Ta sợ hãi vươn tay, nhận lấy ngọc đen, lo lắng mở miệng nói: "Hiện tại phải đi luôn sao?"
Hắn y nam hiểu lầm biểu hiện lúc này của ta thành coi trọng hắn không bỏ
được hắn, ta cũng vui vẻ để hắn hiểu lầm, lông mày của ta nhíu chặt, làm vẻ tiểu bạch hoa ưu thương mà không làm ảnh hưởng tới mĩ mạo của ta.
Quả nhiên, ánh mắt hắc y nam buông lỏng, nhưng lại vẫn kiên định nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Ừm." Khóe miệng hắn cong cong, nở nụ cười. Nếu là nữ tử bình thường, tám phần đã bị mê hoặc không biết đông tây nam bắc
rồi. Hắn nhìn ta như nhìn nữ nhân mà hắn yêu nhất, tay xoa xoa đầu ta,
nhỏ giọng nói: "Đừng nói hôm nay ngươi gặp ta với bất cứ ai."
Thấy hắn nói như vậy, ta từ từ thu lại vẻ lo lắng trong mắt, dùng bộ dáng cố tỏ ra thoải mái mở miệng: "Vậy, ta sẽ không giữ ngươi lại. . ." Đi
nhanh đi, đi nhanh đi, nếu không phải để về sau không bị ngược, ta cũng
không thèm đếm xỉa ngươi.
Hắc y nam thấy vậy, nhíu mày, nhảy ra
ngoài cửa sổ, cho đến khi hắn lén chạy bằng đường thủy, ta mới đứng bên
cửa sổ nhìn thứ cầm trong tay. Thứ này tất nhiên là đáng giá, nhưng càng tất nhiên là. . . phiền toái. Ta tùy tiện ném đi, ngọc đen theo thuyền
hoa lay động mà lăn ra ngoài phòng ta, ta nhìn, mỉm cười.
Dược
hiệu lát nữa sẽ phát tác rồi! Không biết người kia có chống đỡ được tới
lúc lên bờ không. Nghĩ đến kịch tình có liên quan tới người kia, nụ cười của ta càng dữ tợn hơn. Không chết xem như hắn mạng lớn, hơn nữa bởi vì hắn vốn có thương tích trong người, cũng không nghĩ đến ta được. Mà thứ hắn cho ta, ta tuyệt đối không
thể giữ lại.
Ở chỗ mà ta không
thấy được, một tiểu nha đầu ngốc nghếch hai mắt sáng ngời nhìn ngọc đen
dưới chân mình, sau khi thấy xung quanh không có người, nàng vội vàng
nhét đồ vào trong lòng, chờ đến khi tới phòng nghỉ của mình mới nhìn kỹ
lại. Tuy tiểu nha đầu ngốc nghếch, nhưng cũng biết ngọc là đồ đáng giá,
huống chi còn là ở chỗ này.
Tiểu nha đầu ngây ngô, giấu thứ này rất kỹ.
Mà ta, bởi vì mệt mỏi nên nằm lên giường nghỉ ngơi, khăn trải giường và
quần áo của hắc y nam đã bị ta vứt bỏ, trong ngăn tủ cũng không có dấu
vết khả nghi. Cho đến khi màn đêm buông xuống, ta mới bị nha hoàn nhẹ
nhàng lay tỉnh.
"Thược Dược cô nương, nên thức dậy rồi."
Tiểu nha hoàn không dám nặng tay, vì thế lay một hồi lâu ta mới tỉnh lại, ta nhìn nàng, lười biếng ngáp một cái.
Tiểu nha hoàn nhìn ta cười không ngừng, vô cùng cao hứng: "Thược Dược cô
nương lúc này cũng là tuyệt thế vô song, đừng nói là Mẫu Đơn cô nương,
phóng mắt nhìn khắp, không có mỹ nhân nào có được tướng mạo như cô
nương."
Chủ tử sống tốt, nha hoàn cũng được hưởng, nha hoàn Lục
Trúc rất biết làm người, miệng cũng ngọt, từng câu đều là khen ngợi, ta
nghe vài ngày cũng nghe quen, cũng không để ý nhiều. Lục Trúc gặp qua
nhiều cô nương khó tính hơn, mà ta chỉ lạnh lùng chứ không phải không dễ ở chung, nàng cũng nhìn ra.
Tuy ta không nói chuyện, nàng vẫn kêu mấy nha hoàn khác, cầm quần áo đưa tới trước mặt ta.
"Thược Dược cô nương, buổi tối hôm nay vô cùng quan trọng, ngươi muốn mặc bộ quần áo nào?"
Nhìn thấy xiêm y trong tay các nàng, ta nhàm chán ngáp một cái. Tại loại
tiểu thuyết này, muốn bỗng nhiên nổi tiếng, mặc đồ màu trắng, tuy rằng
giống như đang túc trực bên linh cữu trong mắt người bình thường, nhưng
đây lại là thế giới không bình thường. Ngươi mặc đỏ thẫm, người ta nói
là đẹp dung tục, ngươi mặc bình thường, người ta nói không đặc sắc,
ngươi mặc nhiều màu, người ta nói ngươi lòe loẹt, làm phí diện mạo xinh
đẹp.
Có rất nhiều tiểu thuyết, vì tôn lên nữ chính hồn xuyên, cho dù nguyên thân mĩ mạo đến mức nào, trước khi nữ chính xuyên không, nàng hoặc là xanh xao vàng vọt dinh dưỡng không đầy đủ không biết trang
điểm, hoặc là trang điểm đậm làm người ta nhìn không ra diện mạo chân
thật. Còn phải mặc từng tầng, không có chút thẩm mỹ trời phú nào, nhét
hết trâm vàng trâm bạc lên đầu.
Kỳ thực, làm gì có cô nương mĩ
mạo nào không biết trang điểm? Trừ khi điều kiện gia đình không cho
phép. Từ mấy bộ quần áo trong tay nha hoàn, ta lấy ra xiêm y màu trắng
ngọc. Tú bà muốn ta đi con đường thanh lãnh cao ngạo vô cùng có tài, làm tôn lên diện mạo này của ta, tuyệt đối có thể khiến nam nhân điên
cuồng, vì duy trì sự nhu thuận của ta, vì phù hợp với thẩm mỹ trong tiểu thuyết này, ta quyết định mặc đồ màu trắng.
Giờ phút này thuyền
đã cập bờ, bên ngoài bắt đầu ồn ào, ta ngồi trước bàn trang điểm để nha
hoàn giúp làm tóc. Vừa mới trang điểm xong, bên ngoài liền truyền đến
tiếng bước chân vội vàng, cùng với tiếng bước chân là mùi phấn son nồng
nặc. Cổ họng vừa the thé vừa kéo dài của tú bà kích thích trực tiếp lỗ
tai ta, quét tới như một ngọn gió.
"Ôi chao, thân nữ nhi của ta, chuẩn bị tốt chưa?" Tú bà di chuyển thân mình mập mạp đi tới, ta nhu thuận quay đầu lại, mỉm cười.
Cặp mắt của tú bà bỗng lóe sáng: "Đây mới gọi là thiên tiên a, tiên tử ánh
trăng hạ phàm a." Nàng định vươn tay xoa mặt ta, nhưng lại rụt tay về,
đổi thành nắm lấy tay ta: "Hôm nay có một nhân vật lợi hại đến đây, mẹ
cũng không muốn cho ngươi ra ngoài hầu hạ người ta, nhưng không có cách
nào a, bọn họ thế lực lớn, chúng ta không đắc tội được, cho nên khuê nữ, tối nay phải ủy khuất ngươi rồi."
Nàng vừa nói, vừa làm bộ lau nước mắt không tồn tại.
Khóe miệng ta nhếch lên, làm ra vẻ lo lắng: "Mẫu thân. . . Ta sẽ giúp mẫu thân. . ."
Nghe thấy ta nói như vậy, tú bà lập tức ngẩng đầu lên, nắm tay ta đi ra
ngoài, lúc đi ra cửa còn khong quên lấy cho ta chiếc khăn che mặt hơi mờ để ta che mặt. Khăn che mặt này tuy không che được cái gì, nhưng lại có vẻ quyến rũ như ẩn như hiện, làm cho người ta có thể thấy được ngũ quan nhưng lại không thể nhìn rõ.
Y phục trắng ngọc này của ta hẳn là vô cùng bắt mắt, lúc này trong thuyền hoa đã có rất nhiều nam nhân xa
lạ. Đủ loại đủ kiểu, ta cũng chỉ nhìn lướt qua. Tuy rằng chỉ có thể nhìn thấy ngũ quan mờ ảo, đã có rất nhiều nam nhân nhìn về phía ta.
Tú bà không để ta cười, ra sức tạo cho ta vẻ thần bí, giống như dắt ta đi
dạo phố, đi hết tất cả mọi nơi một lượt, nàng mới cười tủm tỉm dắt ta
tới một căn phòng. Mới đi vào bên trong, ta còn chưa kịp nhìn bên trong
có người nào, đã phát hiện tay kia của ta bị một người bắt được, nắm
thật chặt.
Quan trọng hơn là, tên kia nhìn ta kêu một cái tên.
"Hiểu Như. . ."
Như ngươi đại gia! Ta không nói hai lời rút ra cái tay bị tú bà nắm, cho
nam nhân này một bạt tai, tiếng "bốp" vô cùng vang đội khiến tất cả mọi
người trừ ta kinh hãi.
Thấy vậy, ta lạnh mặt, trang B nói: "Thật là vô lễ."
Ta nhìn lướt qua nam nhân tuấn mỹ dạng quân tử nho nhã, nhịn không được ân cần hỏi thăm cả nhà tác giả. . . Thì ra là tra nam số một. . . Tình
tiết thế thân cái gì, ta ghét nhất!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com