"Tìm được người, ở trên nóc nhà!"
Một tiếng quát lớn vang lên, vị bạn hữu định nói gì đó với ta không có thời gian để lãng phí, mà ta cũng không muốn rời đi ngay bây giờ, vì thế lập tức nói: "Điểm huyệt ngủ của ta!"
Sẹo ca gần như không do dự,
thấy ta nói như vậy liền điểm huyệt ngay lập tức! Chuyện sau đó ta cũng
không biết, mọi người không thể ép ta biết chuyện xảy ra khi ta đang hôn mê.
Đến giữa trưa ngày hôm sau ta mới dần tỉnh lại, ta bưng
trán, nhu nhược nhíu mày, nếu hiện tại chỉ có một mình ta, trước tiên ta sẽ châm chọc các loại nguy hại của việc mặc đồ trắng giữa đêm tối, tiếc là ta vừa mới vén mí mắt lên liền nhìn thấy người hẳn không nên ở trong này, Nam Cung Tra!
Ta sờ sờ mặt mình, phát hiện khăn che mặt vẫn còn, vì thế ta thở phào nhẹ nhõm. Khi ta hôn mê người này có nhìn diện
mạo thật của ta hay không thì ta không biết, nhưng vẫn phải tiếp tục
diễn. Sau khi thấy trong khuê phòng mình có một nam nhân xa lạ, ta không nói hai lời kéo màn trướng, chùm chăn lên, không cho hắn một khe hở mà
nhìn vào.
"Tại sao ngươi lại ở trong này?!"
Ta lạnh giọng
giận dữ hỏi, Nam Cung Tra cũng không tức giận, mà là vô cùng tốt tính
mỉm cười nhìn màn trướng hồng nhạt, ở chỗ hắn nhìn không tới, hai mắt ta đang trợn trắng. Khó khăn lắm mới có một giấc ngủ ngon, vừa tỉnh lại đã gặp phải cặn bã, tác giả muốn chỉnh ta hay sao?
Quên đi, mặc kệ là cặn bã hay đại thần siêu nhân điện quang, cô nương ta đều chấp, phật chắn đuổi phật, cặn bã đến diệt cặn bã!
"Là tại hạ thất lễ, Thược Dược cô nương hiện tại có chỗ nào không thoải mái hay không?"
Giọng nói của người này tao nhã ôn hòa, một thân bạch y, thật sự là một tên
ngụy quân tử. Nhưng lúc này ta không thể chọc thủng mặt nạ của hắn, hơn
nữa biểu hiện bên ngoài của hắn xem như không tồi. Ta nhìn quần áo trên
người, đã bị người thay xuống, chắc là nha hoàn, ta chỉnh lại quần áo
rồi mới vươn tay ra, chậm rãi vén màn trướng.
"Đã không có việc gì, đa tạ công tử quan tâm."
Khi vén màn trướng ta đã tính góc độ chính xác, hiện ra trước mặt người
này, nhất định là mặt nghiêng hoàn mỹ của ta, ta nói xong câu này, đúng
lúc ngẩng đầu lên thì thấy được vẻ rung động trong mắt hắn. Thấy ta nhìn hắn, hắn vội vã thu lại cảm xúc trong mắt, lùi về sau một bước.
"Nếu vậy, ta đây xin cáo từ." Hắn nói xong, tươi cười ôn hòa vô hại.
Nếu không phải đã biết hắn là loại người nào, ta sẽ thật sự cho rằng đây là một thư sinh vô hại. Tuy rằng thoạt nhìn hắn cũng không cường ngạnh,
nhưng bên trong lại vô cùng bá đạo và cường thế, mà ta, tuyệt không muốn thể nghiệm sự bá đạo và cường thế của hắn. Nếu nữ phụ đã thích như vậy, để cho nàng chịu đựng đi thôi.
"Công tử đi thong thả." Ta nói xong rồi buông màn trướng xuống.
Nam Cung Tra không ngờ ta lại lạnh lùng như thế, hơn nữa nói không tiễn thì thực sự không tiễn, cả người cứng lại một hồi lâu rồi mới đi ra ngoài.
Tên tra nam này, nếu nhiệt tình hắn sẽ thấy ngươi trời sinh dâm đãng,
nghe lời sẽ thấy ngươi không có chủ kiến, phản nghịch sẽ thấy ngươi ngây thơ tùy hứng, chỉ có thể đối đãi lạnh lùng như vậy, không thể không
nói, sở thích của người này quả là biến thái.
Loại người như hắn, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, diện mạo tuấn mỹ, tính cách ôn hòa, nữ nhân chủ
động bổ nhào tới hắn là có tính toán, một tá lại một tá, giống như ta,
hắn đúng là chưa từng thấy qua. Ta muốn, chính là hắn chưa thấy qua.
Phải biết rằng nữ phụ kia tuy thanh lãnh nhưng cũng không lạnh lùng như
ta, nữ phụ xem như là tiểu thanh mai của hắn, nhưng ta không giống với,
ta và hắn chính là hai người xa lạ.
Hơn nữa, trong loại tiểu
thuyết này nam chính đều có dục vọng chinh phục mãnh liệt, việc này ta
không cần nhiều lời mọi người cũng biết.
Biểu hiện của ta sao,
đầu tiên là không nhìn mặt hắn, thứ hai là không thấy sự quan tâm của
hắn, tóm lại, chính là không nhìn bất cứ bộ phận nào trên người hắn, như vậy thì hắn mới để bụng. Đây quả là thể chất thiếu ngược chân chính,
đối phó với người như vậy, biện pháp của ta chính là —— không ngược thì
thật phí phạm!
Nam Cung Tra mới bước một chân ra cửa, nha đầu Lục Trúc bỗng chạy vội tới đây, vừa chạy vừa kêu to: "Thược Dược cô nương,
không tốt, không tốt rồi!! Xuân Mai trong phòng Mẫu Đơn cô nương, nàng,
nàng. . ."
Nghe Lục Trúc nói mà không kịp thở, ta vội vã đứng
lên, đi vào giầy thuê bên giường, nói: "Ngươi từ từ đã, có chuyện gì thì cứ nói từ từ."
Thấy chuyện xảy ra, Nam Cung Tra vừa nhấc chân,
lại vòng trở về, hơn nữa còn nói: "Có chuyện nghiêm trọng gì sao?" Vẻ
thân thiết trong mắt hắn không giống như đang làm bộ, lúc này ta không
có tâm trí mà đáp lại hắn, bởi vậy hoàn toàn không để ý tới hắn, đè Lục
Trúc ngồi xuống, để nàng bình tĩnh rồi từ từ nói.
Lục Trúc ngồi
một lúc mới thấy Nam Cung Tra ở đây, nhưng bởi vì tình huống khẩn cấp
hiện tại, nàng chần chừ một chút rồi nói: "Vừa rồi, Xuân Mai trong phòng Mẫu Đơn cô nương bị phát hiện. . . Chết ở trên giường, hơn nữa, nghe
nói là trúng độc mà chết."
"Làm sao có thể như vậy?" Ta nhíu mày, một bộ bị kinh sợ, bước chân hướng phía trước rồi lại vòng về: "Bên Mẫu Đơn thế nào rồi? Quên đi, ta nên tự mình tới xem thì hơn."
Tuy
rằng ta tự nhận là mình máu lạnh, lúc này lại biểu hiện ra vẻ thân
thiết. Người trong phòng Mẫu Đơn xảy ra chuyện, ta cũng không nên biểu
hiện quá thờ ơ, mọi người đều biết quan hệ giữa ta và nàng không tốt
lắm, nếu ta không đi xem một lần, không biết sẽ bị đàm tiếu thành dạng
gì nữa, tuy rằng ta không hề quan tâm tới việc này.
Ta đi theo
Lục Trúc, gần như coi Nam Cung Tra là người trong suốt, lúc này ta không biết hắn có tức giận hay không, chỉ cảm thấy hơi thở ôn hòa trên người
hắn giảm bớt, thấy hắn đi sau chúng ta, ta đột nhiên dừng bước, từ xa
nhìn hắn.
Trong mắt ta mang theo cảm xúc như có như không mà
không có cách nào nắm bắt, giọng nói cũng lạnh như băng. Không phải hắn
thích như vậy sao? Hắn thích cái gì ta cho cái đấy, xem ra ta cũng đối
tốt với hắn.
"Công tử, nếu có việc thì không cần ở lại đây, dù
sao thuyền hoa xảy ra chuyện như vậy, cũng không thích hợp chiêu đãi
khách nhân." Ta nói, mặt mày tràn đầy sự bài xích đối với hắn.
Hắn dừng bước, nhìn ta thật sâu, nói khẽ: "Chẳng lẽ bộ dạng ta trông đáng
ghét? Nếu không, vì sao cô nương lại bài xích như vậy?"
Giống như không ngờ rằng hắn sẽ hỏi thẳng, trong mắt ta hiện lên vẻ ngoài ý muốn
và ưu sầu, im lặng một hồi lâu mới chậm rãi nói: "Bởi vì ngài là khách
nhân của ta, thật đáng tiếc, ta không thể sinh ra hảo cảm với ngài, trừ
khi, ngài không phải là thân phận hiện tại." Ý tứ ta biểu đạt rất nhiều, thứ nhất, ta không tự nguyện ở chỗ này, thứ hai, ta rất không thích
thân phận hiện tại.
Sau khi biểu đạt ý tứ của mình, ta liền quay
người đi theo nha hoàn. Lục Trúc bởi vì biểu hiện kỳ quái của ta mà nhìn ta vài lần,
ta biết rõ nàng đang nghi hoặc, người vốn không lạnh như
băng là ta đột nhiên biến thành băng sơn mỹ nhân, nàng không kỳ quái mới là lạ. Nhưng bởi vì hiện tại có việc quan trọng hơn, cho nên Lục Trúc
cũng không hỏi, chỉ có thể đè nén sự nghi hoặc.
Bởi vì quay lưng
về phía Nam Cung Tra mà đi, cho nên ta không nhìn thấy ánh mắt phức tạp
của hắn, đợi đến khi tới chỗ Mẫu Đơn, các cô nương đã vây thành vòng ở
bên ngoài. Nhìn thấy ta đến, tất cả mọi người tự giác nhường đường, thấy chỗ này không có khách nhân, ta cởi khăn che mặt, nếu không lại có
người nói ta làm bộ làm tịch.
Lúc này sắc mặt Mẫu Đơn chỗ trắng
chỗ xanh, xem ra bị dọa không nhẹ, tú bà sốt ruột đi tới đi lui ở chỗ
này, trước mặt nàng là mấy nha hoàn và quân nô, sau khi thấy ta đến,
khuôn mặt tràn đầy lửa giận của tú bà lập tức biến thành khuôn mặt tươi
cười khó coi, bước nhỏ đi tới, nắm lấy tay ta.
"Nữ nhi a, đã
tỉnh? Có chỗ nào không khỏe? Mau mau, Lục Trúc, đỡ cô nương nhà ngươi về phòng, chỗ này quá xúi quẩy!" Tú bà rút khăn ra quơ quơ, giống như chỗ
này rất không sạch sẽ. Mẫu Đơn nghe thấy tú bà nói như vậy, thiếu chút
nữa thì dùng ánh mắt đâm một cái lỗ trên người ta.
Thấy Lục Trúc
nghe lời dìu ta, ta vội lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Mẫu thân, rốt cuộc xảy
ra chuyện gì? Vì sao tất cả mọi người tụ ở chỗ này?"
Ta làm bộ
đáng thương khiến người chán ghét đã không phải ngày đầu, cho dù lúc này nhận được vô số ánh mắt chán ghét, ta vẫn không có phản ứng.
Tú
bà thấy ta không chịu đi, đành để ta ở lại, nói cho ta có chuyện gì xảy
ra, nguyên nhân là một nha đầu béo tham tài của Mẫu Đơn, không biết vì
sao trúng độc, lúc buổi trưa mới có người phát hiện chết ở trên giường.
Nha hoàn này lúc chết trông thật bình thản nhưng lại thật quỷ dị.
Không biết tại sao lại trúng độc, tuy rằng nha hoàn này hơi tham tài, lại
không đắc tội người nào, rốt cuộc là ai hại nàng? Là người bên ngoài
tới, hay người ở nơi này? Bởi vì gặp chuyện như vậy, thuyền hoa hôm nay
không kinh doanh, như vậy cũng tốt, rất hợp ý ta.
Ở trên bàn bài
biện di vật của nha hoàn này, bởi vì tú bà không cho ta xem thi thể nha
hoàn, cảm thấy rất xúi quẩy, vì thế ta không xem. Chỉ có thể nhìn di
vật, đột nhiên, ta phát hiện một khối di vật vô cùng quen mắt trong đống di vật, ngọc bội có màu sắc đậm nay đã nhạt hơn rất nhiều.
Trong đầu ta lướt qua một suy đoán, bình tĩnh đi đến phía đặt di vật, trước
khi có người phát hiện ta muốn làm gì, tay áo phất về phía này một cái,
ngọc bội đã chui vào trong tay áo của ta. Kĩ năng trộm này nọ ta càng
dùng càng thuận tay, việc này có lẽ cũng không phải chuyện xấu.
Ta lấy xong thứ đó rồi bước đi, giống như ngẫu nhiên đi ngang qua, không có người nhìn thấy động tác của ta.
Nghe tú bà nói mấy câu, ta liền về phòng cùng Lục Trúc. Sau khi về phòng, ta lập tức bảo Lục Trúc mang một con cá tới, nhất định phải còn sống, đặt
trong chậu gỗ. Trong lúc Lục Trúc đi lấy cá, ta chống cằm lấy ra thứ
kia.
Ta nhìn kỹ, đây đúng là khối ngọc lần trước ta ném đi. Màu
sắc nhạt hơn trước rất nhiều, đây là chuyện rất không bình thường, làm
ta muốn không tin cũng không được. Hơn nữa, người đưa cho ta thứ này
lại là một độc nhân toàn thân mang độc. Nhìn đồ trong tay, ta đột nhiên
cảm thấy nghĩ lại mà sợ.
Nếu thứ này thật sự có độc, đặt ở bên người, có lẽ hôm nay chết chính là ta.
Thật sự là kẻ bụng dạ độc ác, quyết định giết người diệt khẩu sao?
Ta vội vã đặt ngọc bội trên bàn, không dám chạm vào nữa, cho đến khi Lục
Trúc mang cá tới. Ta bảo Lục Trúc canh giữ bên ngoài đừng tiến vào dưới
ánh mắt kỳ quái và hoài nghi của nàng, còn mình thì bưng cá đi làm thí
nghiệm. Ta bỏ ngọc bội vào trong chậu, im lặng một hồi lâu. . . kìm nén
bi thương!
Con cá này thật ngon thật béo, một lúc nữa không thể ăn thì làm gì bây giờ! Thật tàn khốc!
Giống như dự đoán của ta, con cá bơi không đến hai vòng, nổi lềnh bềnh. Ta
lấy ra hai cây kim ở dưới bàn trang điểm, một cây chọc vào nước, lập tức đen, một cây đâm vào con cá đã chết, vẫn là đen. . .
Thật sự rất độc!
Thấy vậy, ta có một quyết định quan trọng. Về sau gặp người bị thương nặng,
hoặc là trực tiếp giết chết hủy thi diệt tích, hoặc là làm như không
phát hiện, cho dù thấy cũng đánh đến mức hắn không nhớ rõ mặt ta! Ta
nhìn hai tay mình, hai tay trắng nõn lại vô tội này, lúc này ta rất muốn chặt nó đi, ai bảo ta thủ tiện! Thiếu chút nữa thì không còn mạng nhỏ.
Nếu không phải tay không mọc lại được, xem ta có chặt đi hay không!
Đã có được đáp án mình muốn, ta gọi Lục Trúc xử lý con cá, còn ta thì cất
ngọc bội đi, lần sau sẽ dùng để độc hại người khác, đạo cụ tốt a, không
thể vứt bừa bãi! Hơn nữa, hiện tại không có ai biết ta cầm thứ này, cho
dù ta cầm, cũng sẽ không để người khác biết, hơn nữa thứ này rất độc,
tuyệt đối không thể để gần người.
Chỗ này vốn không sạch sẽ, cho
dù ta đảo mắt giết chết một con cá, Lục Trúc cũng không nói gì, trên
người ta có nhiều điểm đáng ngờ, cũng không thiếu một điểm này, dù sao,
ta chỉ ở đây vài ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com