Ta thấy được rất
nhiều gương mặt chấn kinh, ta cơ hồ có thể tưởng tượng chủ nhân của
những gương mặt kia đã dán lên người ta nhãn hiệu "ác nữ" rồi, nhìn ánh
mắt của cùng sắc mặt của bọn họ là có thể nhìn ra được. Hơn nữa, người
muốn mua nam nhân trên đất kia cũng không chỉ có một, mà ta không muốn
mua cũng bất đắc dĩ biến thành một người trong số bọn họ.
Nam
nhân trên đất này, trừ bề ngoài dơ dáy bẩn thỉu một chút, vóc người bền
chắc, là một thí sinh làm lao động rất tốt, có tổng cộng ba người muốn
mua hắn, không tính ta. Một người là một nữ nhân béo hơn 40 tuổi, ánh
mắt nàng nhìn ta hung tàn nhất. Một người khác là một nham nhân trung
niên cao gầy, từ khuôn mặt kia ta có thể nhìn ra, đây là một nam nhân
keo kiệt, còn có một nam nhân bình thường tương đối nhỏ tuổi hơn một
chút.
Hiện tại tay tay còn kéo nửa bên túi tiền, nam nhân kia cho dù bị ta đạp vẫn không buông tay. Kiếm tiền, trong tay ta chính là
nhiều nhất, nhìn trẻ tuổi, ta là trẻ tuổi nhất, tướng mạo ta cũng là tốt nhất, nhưng. . . . . . Hắn cho rằng nắm không thả như vậy ta liền sẽ
không giải thích được mua nam nhân này trở về sao? Quá ngây thơ rồi!
Lúc này Lục Trúc vội vàng đi đến bên cạnh ta, lôi kéo tay áo của ta: "Tiểu thư. . . . . ."
Hai đại hán phía sau bởi đã được ta phân phó không thể tiết lộ thân phận
của ta, trước khi ta cho bọn họ hành động, bọn họ sẽ không dễ dàng tới.
Ta nhìn nam nhân mấy lần, từ trong túi lấy ra một thỏi bạc, đặt trong
tay hắn. Ta tình nguyện hao tài, cũng không cần mua một nam nhân!
Thỏi bạc đã đủ cho một nam nhân độc thân tiền sinh hoạt phí một tháng rồi,
cũng đủ cho hắn dàn xếp tốt chuyện của cha hắn. Sau khi xử lý xong hậu
sự của phụ thân, hắn có thể đi tìm việc làm, ta mới không nuôi Tiểu Bạch Kiểm. Cho bạc xong, ta mang theo Lục Trúc hất đầu liền đi, nửa câu cũng không nói.
Hiện tại tâm tình ta có chút loạn, người nam nhân kia không lên tiếng trước ta còn không có cảm giác, hắn nói xong câu nói
kia, kịch tình bị cường hành nhét vào trong đầu ta liền trong nháy mắt
qua một lần, sau đó, ta hiểu rõ nam nhân kia là ai.
Trước kia đã
nhắc tới rất nhiều lần, nữ chính được thiết định là Thánh mẫu tiểu bạch
hoa, có một lần sau khi nàng gặp nạn nhìn thấy một nam nhân lôi thôi
cũng gặp nạn, lúc ấy trên người nữ chính chỉ có một chiếc bánh bao cuối
cùng, nàng thấy nam nhân này đáng thương, liền đem bánh bao đưa cho hắn, cũng không lâu lắm, nữ chủ liền bị một trong những nam chính dẫn trở
về.
Dĩ nhiên, chuyện cũng không cứ kết thúc như vậy, thời điểm
nàng bị mang về lại cùng nam chính sinh ra hiểu lầm ngược tâm nào đó, bị nam chính ép thiếu chút nữa nhảy khỏi vách đá. Lúc này, nam nhân được
nữ chính cứu xuất hiện, lời kịch của hắn chỉ có một câu: "Đi theo ta!"
Hắn cứu nữ chính đi, lại mang nữ chính chạy trốn, vì bảo vệ nữ chính, thời
điểm đánh nhau với người của nam chính, ngã xuống vách đá, vì vậy thành
vật hy sinh. Tiếp đó, nam chính xuất hiện, hiểu lầm tiêu tan, nam chính
cùng nữ chính hòa hảo, HE!
Nam nhân này tồn tại, quả thật chính
là bi kịch trong bi kịch, xuất hiện lần đầu tiên không tên không lời
thoại, lần thứ hai mặc dù có lời thoại gồm ba chữ, nhưng trong nháy mắt
liền trở thành vật hy sinh rồi. Hiện tại tâm tình ta phức tạp, đặc biệt
phức tạp, tóm lại, vì không một lần nữa gieo tai họa chết người cho diễn viên vô tội, ta quyết định rời hắn xa xa.
Ta mang theo Lục Trúc
đi như chạy nạn, dĩ nhiên sẽ không biết sau khi ta rời đi lại xảy ra
chuyện gì, ta cũng không nhớ tới ta quên nói không mua hắn. Lúc này ta
đã đi tới một đỉnh núi vắng vẻ. Ta an bài Lục Trúc cách ta một đoạn, để
cho nàng mơ hồ có thể nhìn thấy ta ở đây, cũng nhìn không rõ lắm ta làm
gì.
Ta cầm tảng đá cùng nhánh cây ở bên cạnh, ta rất ngu xuẩn bắt đầu đào hầm, ta đoán chừng phải đào rất sâu mới có thể giấu bạc được,
vì vậy ta rất ra sức đào!
Thời điểm ta đào được một nửa, đột
nhiên cảm thấy cổ bị thứ gì gãi gãi ngứa một chút, ta không nhịn được
giật giật cổ, hơi ngửa đầu, đã nhìn thấy một nam nhân treo ngược trên
cây trước mặt ta, thứ làm cho ta ngứa là tóc của hắn. Ta nhìn hắn, ngẩn
ra. . . . . .
"Bạn hữu, người dọa người hù chết người ngươi có từng nghe chưa?"
Lúc này ta phát hiện gương mặt trước mặt này rất quen thuộc, tròn trịa,
mang theo tàn nhang, rất bình thường cũng rất có phú khí. Thật ra, ta
còn biết chủ nhân của gương mặt này, bởi vì hắn là gã sai vặt thiếp thân Nam Cung Tra mang theo, loại người chân chạy kêu gọi đầu hàng giúp chủ
nhân cua gái.
Dựng ngược như vậy, là người thực tuyệt đối làm
không được, hơn nữa ta đối với ánh mắt của người hiện tại quá quen
thuộc, quen thuộc đến ta muốn một cước đá qua, hỏi hắn một chút có dám
hay lần nữa xuất quỷ nhập thần như vậy hay không!
"Vợ. . . . . . Đầu óc thông minh của ngươi nhét vào nơi nào rồi?" Hắn nói như vậy.
". . . . . . Có gan ngươi nói ta ngu!" Sắc mặt của ta trong nháy mắt dữ
tợn, chỉ thấy hắn lật người, từ trên cây nhảy xuống, hảo hảo đứng trước
mặt ta. Hắn dùng gương mặt mập mạp không biểu cảm nhìn ta, điều này làm
cho ta cảm thấy rất quỷ dị. Bởi vì nguyên chủ nhân luôn là vẻ cười hì
hì, cho nên ta không quá thích ứng với vẻ mặt không biểu cảm này.
"Lần này ra ngoài vội vàng, mặt không làm tốt, thoạt nhìn sẽ có chút cứng
ngắc, vợ ngươi nhẫn nại một chút đi." Hắn nói xong, giật giật mặt của
mình, ta quả nhiên nhìn thấy mặt của hắn cổ quái, dáng vẻ kinh khủng có
thể đi đóng phim ma.
Ta đổi lại một loại ánh mắt bất đắc dĩ: "Bạn hữu ngươi biết cái gì gọi là đào góc tường sao? Chuyện hiện tại ngươi
làm chính là đang đào góc tường của chủ nhân, chẳng qua ta đại nhân đại
lượng, không chấp nhặt với ngươi, nếu ngươi thực sự áy náy, có thể vì ta đi làm hai ba việc nhỏ, ta sẽ tuyệt đối không ghét bỏ ngươi!"
Hắn nhíu lông mày, khuôn mặt trở nên bên béo bên gầy.
". . . . . ." Ta nhìn hắn thất thần một chút, không lên tiếng.
Hắn hỏi ta: "Ngươi đang nghĩ gì? Trực giác của ta nói cho ta biết không phải chuyện tốt."
". . . . . . Mặt của ngươi di chuyển, giải phẩu chỉnh hình nguy hiểm quá
lớn, ta khuyên ngươi ổn định gương mặt tốt hơn." Ta vừa nói, vừa lấy túi tiền của ta ra: "Bạn hữu, cuộc sống hạnh phúc nửa đời sau của ta liền
giao phó ở trong tay ngươi rồi, ngươi hiểu nên làm như thế nào, trong
nhà ta còn có hai thùng lớn nữa, ta không muốn học Đỗ Thập Nương cầm
rương nhảy sông, nếu quá nặng đè ta chìm thì làm thế nào."
Hắn tự tay, nhận lấy túi tiền, nghi ngờ hỏi ta: "Trước kia xem ngươi không thích tiền."
Ta liếc mắt: "Tiền ai không thích? Hơn nữa, hiện tại ta kiếm đủ một chút
sau này sống ở nông thông sẽ rất tốt, tìm một hán tử khỏe mạnh, để cho
hắn làm ruộng, ta có thể ở nhà thêu hoa kiếm thêm tiền, như vậy trải
qua, số tiền này không làm được ta cả đời đều dùng không xong."
Hắn đại khái chưa từng thấy qua người không ôm chí lớn hơn so với ta, vì
vậy trầm mặc thật lâu: "Đại khái những nam nhân kia nghĩ bể đầu cũng
không nghĩ ra, hoa khôi thuyền hoa theo đuổi chính là cái này." Hắn tự
tay, sờ sờ đầu của ta: "Bọn họ nôn ra máu mà chết."
Ta cấp cho
hắn một ánh mặt quản chuyện của ta làm gì, tiếp tục đào hầm. Hắn còn
không đáp ứng giúp ta một tay hay không, ta vẫn ở chỗ cũ uốn éo hai tay
chuẩn bị. Chút tiền lẻ này, ta hiểu rõ người này không để vào mắt, hơn
nữa nhìn bộ dáng của hắn, là không muốn lợi dụng ta làm gì nữa rồi. Thấy ta vẫn như cũ đào lỗ, hắn ngồi chồm hổm xuống, đưa tay nâng cằm của ta
lên.
"Thế nào? Mất hứng?"
Ta mặt không biểu tình nhìn hắn: "Cuộc sống quá tuyệt vọng, tâm tình của ta lại quá phức tạp, ta không
biết biểu đạt như thế nào. . . . . ."
Hắn nghe không hiểu ta,
chân mày nhíu lại, mới tiếp tục mở miệng: "Ngươi muốn làm cái gì? Không
cần đến gần Nam Cung, hắn thoạt nhìn tuyệt đối không đơn giản như ngoài
mặt."
Ta gật đầu một cái: "Đúng vậy, tuyệt đối không đơn giản,
bên ngoài trắng bên trong cặn bã, ta không làm cho hắn sống không bằng
chết thì ba chữ Vương Tiểu Hoa sẽ viết ngược lại."
". . . . . . Tại sao ngươi có hứng thú nồng hậu với việc hành hạ nam nhân vậy? Chẳng lẽ hắn làm chuyện gì đắc tội với ngươi."
"Không có, ta đơn thuần nhìn hắn khó chịu." Ta vô cùng dứt khoát trả lời.
Hắn trầm mặc. . . . . . Dùng một loại ánh mắt quỷ dị nhìn ta một lúc lâu,
mới chậm rãi tìm về âm thanh của mình: "Ta nghĩ ngươi không phải thẩm mỹ khác thường, ngươi là. . . . . . Tinh thần khác thường."
Nghe
hắn nói như vậy, ta thẳng thắn đứng lên, hắn cũng đứng lên cùng ta, lúc
này ta cười, nhấc váy liền một cước đá qua, đạp về phía bộ phận nhạy cảm của hắn: "Đau không?"
Sẹo ca sớm có phòng bị, đưa tay
đón đỡ, hết sức kiên định mở miệng: "Nhột!"
Ta thu chân về, trong nội tâm phát ra hai chữ màu đỏ thật to: ta sát!
Hắn cười, thịt trên mặt vặn vẹo thành một đoàn: "Vợ, loại nữ nhân hung ác
tàn nhẫn như ngươi, ngoại trừ ta ra không ai có thể ứng phó được rồi."
"Ai nói?" Ta nhíu mày nhìn hắn, gương mặt hài lòng: "Làm không tốt những
người đó sau khi bị ta ngược đến cả người bị tổn thương khóc kêu lăn lộn đầy đất tê tâm liệt phế cầu xin ta gả thì sao?"
Ta nhìn hắn hảo
hảo thu tiền của ta về, nói tiếp: "Buổi tối ngươi tới chỗ ta, đem hai
thùng bảo bối của ta tới đây, đây chính là khoản lớn nhất ta sống mười
sáu năm mới kiếm được, trốn chạy đào hôn ắt không thể thiếu!"
"Vợ, ta nghĩ ngươi cũng không cưới để mà chạy trốn." Hắn hình như rất là tự
tin, chỉa gương mặt vặn vẹo vào cùng nói chuyện: "Thành thân cùng người
khác là không có khả năng, nhưng muốn từ trong hôn lễ của ta chạy trốn,
ngươi chính là đầu óc cùng sức hành động cũng không đủ, cho nên, ngươi
ngoan ngoãn chấp nhận là tốt rồi."
"Hai chữ ta ghét nhất chính là chấp nhận, ngươi thành công chọc giận ta, ta muốn cùng ngươi từ hình
thức người đi đường tiến vào hình thức đối địch, sau này không chết
không thôi!"
"Ta chỗ này có hai mặt nạ da người. . . . . ." Hắn sâu kín.
"Ôi chao, ta và ngươi là ai cùng ai chứ, phải xa lạ như vậy, sớm muộn cũng
là người một nhà có đúng hay không? ! Đồ tốt nên chia sẻ cùng người nhà
mới đúng chứ!"
Có lẽ tốc độ biến sắc mặt của ta quá nhanh, hắn có chút không kịp phản ứng: "Ngươi không chỉnh dung thật đáng tiếc rồi,
chỉ bằng cái dạng nhỏ này của ngươi, đừng nói một ngày giả trang ba
người, chính là năm người sáu người cũng được, vợ, ta đột nhiên cảm thấy chúng ta trời đất tạo nên."
"Có đưa đồ hay không?"
Thấy
ta trong nháy mắt sắp trở mặt, hắn chỉ sờ mũi một cái nói đồ không mang
theo trên người, ta quả nhiên trở mặt, uy hiếp hắn tối hôm nay phải đưa
thứ đó cho ta! Mặc dù biểu hiện của ta bá đạo, cũng trách lời của hắn
nói thật sự thiếu ngược, thứ người như thế không quật lại không được! Ta không muốn biết tại sao hắn phải giả trang thành người của Nam Cung
Tra, ta cũng không muốn lần nữa bị cuốn cái nhiệm vụ kỳ quái nào đó.
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của hắn, cũng không có ý định lợi dụng ta lần thứ
hai, ta không biết hắn nghĩ như thế nào, cũng không muốn đi đoán. Lần
trước hắn xuất hiện là ở gian phòng của Nam Cung Tra, lần này lại là bộ
dạng này tướng mạo này, ta biết đại khái mục đích hiện tại của hắn có
liên quan đến Nam Cung Tra, mặc dù ta muốn ngược Nam Cung Tra một phen,
nhưng lúc này lại không thể không do dự một chút.
Ta hiểu rõ sẹo
ca đặc biết đến đề tỉnh cho ta, Nam Cung người này không đơn giản, từ
lúc mới bắt đầu ta liền biết rõ, muốn đối phó với hắn phải lên mười vạn
phần tinh thần, nếu không phải là bởi vì kịch tình thật sự thật làm cho
người ta tức giận, ta cũng sẽ không chấp niệm sâu như vậy. Nếu như thật
sự không thể tiếp cận nữa, ta vẫn . . . . . . Đơn giản là ngược thân mà
không phải ngược tâm là được rồi. Dù sao ngược rồi chạy, quá dễ dàng,
hơn nữa ta hiểu rõ vị trí đổ bộ của hắn, trốn cũng không khó khăn.
Sau khi chia tay sẹo ca, ta liền dẫn người trở về, ta không ngờ chính là,
Nam Cung Tra nóng lòng như thế, chờ ta lúc trở về thuyền hoa đã bị kiểm
tra và niêm phong, nghe nói là tú bà phạm tội, bị bắt nhốt, cô nương
trong thuyền hoa phần lớn cũng bị mời đi làm khách rồi. Ta nghĩ đến tiền tài còn để lại ở trong phòng của mình, trong nháy mắt dâng lên ý tưởng
nhấc chân nghiền nát hạ thân của Nam Cung Tra.
Lục Trúc lo lắng
trùng trùng làm bạn với ta, ta đã đuổi hai nam nhân đi theo phía sau ta, chủ nhân không còn ở đây, bọn họ còn chằm chằm ta làm gì? Hiện tại bên
ngoài thuyền hoa bên trông giữ rất nhiều quan binh, trừ quan binh ở
ngoài, còn có một một nam chờ ở trong, Nam Cung Tra.
Ta đi về phía hắn, khẽ cúi đầu: "Nam Cung công tử. . . . . ."
Hắn nhìn thấy ta, lập tức bước nhanh tới, trên mặt mang nụ cười trấn an
lòng người: "Thược Dược cô nương, hiện tại thuyền hoa xảy ra một ít
chuyện, nếu như không ngại. . . . . ." Hắn bên này lời còn chưa nói hết, chỉ nghe thấy tiếng ồn ào vang lên.
Ta ngẩng đầu, liền thấy
nhiều thanh niên đi về phía này vô cùng, mục đích của bọn họ rất rõ
ràng, chính là thấy Thược Dược. Hiện tại tú bà gặp nạn, chính là lúc
nguy cơ của thuyền hoa, có mười mười nam nhân ồn ào nói phải giúp ta
chuộc thân. Sắc mặt Nam Cung Tra có chút khó coi, quan binh mặc dù tận
lực ngăn chặn những người đó, nhưng sức lực của đám người cường đại, một đẩy lại một đẩy, rất nhanh sẽ lộ một lỗ nhỏ, đám người lao qua bên này.
"Thược Dược cô nương, xin cùng ta rời khỏi chỗ này trước."
Nhìn tình huống, cũng chỉ có như vậy. Ta gật đầu một cái, đi theo sau lưng
Nam Cung Tra. Nam Cung Tra vươn tay ra, muốn kéo ta, ta vốn không muốn
bị kéo, nhưng khi nhìn đến dáng vẻ kiên định lại ngầm có ý mong đợi kia, vẫn là để tay vào lòng bàn tay của hắn. . . . . .
Đánh nhiều gậy như vậy rồi, dầu gì cho viên đường cũng là thật tốt. Bất quá, ta đại
khái cũng chỉ sẽ cho hắn một viên thôi, ta nghĩ ta là một người keo
kiệt.
Nhã Nam Cung Tra cũng không nhỏ so với chỗ ở của mỗ Vương
Gia, bởi vì hắn không có thiếp thất, hậu viện trống rỗng, coi như sạch
sẽ. Bởi vì tác giả không an bài người nhà thân thiết cho hắn, cho nên
hắn bây giờ một mình ở trong căn nhà rộng lớn này, nơi này trừ người làm cũng chỉ có hắn, hơn nữa hắn ngoài mặt ôn hòa, trên thực tế cũng là
người nghi ngờ hơn người, người có thể được hắn tin tưởng cũng không
nhiều lắm.
Chính là ta, cũng là diễn rất nhiều trò mới có thể được hắn thừa nhận.
Cao quý, tài hoa hơn người, thông minh, giữ mình trong sạch, coi như sống ở nơi đó, cũng như hoa sen, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. So với nữ
phụ thật sự xuất sắc quá nhiều, cũng không uổng phí ta hầu như mọi thời
tiết rèn luyện diễn kỹ. Ưu điểm nữ phụ có, ta có toàn bộ, hơn nữa còn
vượt ra khỏi, thứ nàng không có, ta vẫn có như cũ, trừ ngay từ đầu phong cách tương tự, ta tin tưởng nam nhân này đã có thể rõ ràng chia ra ta
cùng nữ phụ người nào là người nào.
Nữ phụ cao ngạo, đối với rất
nhiều chuyện đều khinh thường ngoảnh lại nhìn, mặc dù nói là thiện lương nhưng không có biểu hiện cụ thể, nói là tài nữ, vẫn không có biểu hiện
cụ thể, đây chính là ta sự khác biệt khổng lồ giữa ta và nàng. Ta tin
tưởng, cho dù ta cùng nàng đứng chung một chỗ, ta chỉ dùng khí thế là có thể đem nàng ép thành đống cặn bã, để cho nàng cùng nam chính cặn bã
ngược luyến tình thâm đi.
Rõ ràng là lỗi của nam nhân, tại sao
muốn nữ nhân tranh nhau đây? Còn không bằng ta tới trêu chọc, để cho bọn họ yêu nhau muốn giết đi. Ta bảo đảm, chọn thời điểm bọn họ không hòa
hài ta liền cút rất sạch sẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com