Ta không muốn nói gì
nữa, ta nhìn chiếc bàn càng ngày càng nhiều đồ ăn trước mặt, ta đã không có cách nào dùng lời nói để hình dung tâm tình của ta. Sau khi buổi tối hôm đó qua đi, ta phát hiện ngày hôm sau nha hoàn bưng điểm tâm tới với lượng gấp đôi người bình thường, ta ăn sạch sẽ, sau đó tản bộ trong sân thì gặp Nam Cung Tra.
Hiện tại cứ mỗi khi gặp hắn là ta lại bàn
luận từ thi từ ca phú cho tới nhân sinh triết học, hôm nay, ta cũng định làm như vậy, thế nhưng, Nam Cung Tra chưa thỏa mãn khi mỗi lần đàm luận loại chủ đề đề cao tố chất này. Hắn muốn tán gẫu cái khác với ta, mỗi
ngày nói về thi từ, hắn bị ta áp chế, nói về nhân sinh triết học, cũng
vẫn bị áp chế, giờ phút này, hắn đã buông tha cho việc xoắn xuýt tại đó
cùng ta.
Nam Cung Tra cho rằng sở thích của ta rất giống hắn, hơn nữa, tài hoa của ta có lẽ còn ở trên hắn, đối với việc này, hắn đã
không có chuyện gì hay để nói, vì thế cùng ta từ thi từ ca phú cho tới
nhân sinh triết học, mỗi ngày hắn phải sưu tràng vét bụng thật thảm.
Những gì hắn biết thì ta đều biết, hơn nữa ta còn biết nhiều hơn hắn,
tất nhiên là áp chế hắn nhiều một chút, tiếc là hắn không hiểu, tự làm
khổ mình một thời gian.
Thấy qua sở thích với đồ ăn của ta, hắn
giống như sáng tỏ thông suốt, gặp ta không bao giờ nói chuyện phong hoa
tuyết nguyệt nữa mà nói một ít chuyện khá thực tế. Hắn vòng vèo hỏi thăm cuộc sống trước kia của ta là dạng gì, tuy rằng hắn không hỏi rõ thân
phận của ta là gì, nhưng ta biết hắn đã vô cùng bức thiết muốn biết rồi!
Ngoại trừ hỏi thăm ta, hắn còn cố ý để lộ ra tình huống của mình, trong nhà
có người nào, thân phận của hắn, sản nghiệp của hắn, chuyện mỗi ngày hắn phải làm. Hắn gần như không giấu giếm ta cái gì, thấy hắn đã bộc trực
đến mức này, ta có thể không nói cái gì sao? Vì thế, ta đành mơ hồ lộ ra phụ thân bức hôn, nhảy vách núi đen, được cứu đến trong thuyền hoa.
Ta nhớ rõ ràng, những gì hắn lộ ra, hoàn toàn không có chút gì về nữ phụ
đã ở cùng hắn nhiều năm. Loại nam nhân này, nếu không chỉnh thì thật là
xin lỗi bản thân. Hơn nữa, ý tứ của hắn thật rõ ràng, như thế nào cũng
phải đả động ta, làm ta cam tâm tình nguyện ở bên hắn.
Loại khả năng này, cho dù là núi không đồi trời đất hợp một cũng không có.
Hắn không rõ, nhưng ta lại biết. Có lẽ là vì mỗi ngày ta đều ăn hết sạch,
làm hắn luôn cho rằng ta chưa ăn no, vì thế đồ ăn đưa tới trước mặt ta
càng ngày càng nhiều, trời biết, ta chỉ không muốn lãng phí, thực ra dạ
dày ta vẫn rất nhỏ. Một bữa ăn năm bát cơm ta đã rất thỏa mãn, thật sự!
Có lẽ vì nhìn thấy một chút bản chất chân thật của ta, khi tán gẫu với ta
Nam Cung Tra ngày càng nhẹ nhõm, tươi cười cũng ngày càng nhiều, ta
không đồng ý thừa nhận là vẻ ngốc nghếch của ta lấy lòng hắn, làm cho
tâm tình mấy ngày nay của hắn đều vô cùng tốt. Nhưng mà, hắn càng thoải
mái, chứng tỏ ngày càng tin tưởng ta, càng mở lòng mình, đây là sự phát
triển tốt nhất, ta sẽ không ngăn cản.
Chờ một lát, lần sau gặp
Nam Cung Tra ta nên tỏ vẻ không cần mang cho ta một bàn lớn điểm tâm. . . Bụng sắp nổ tung là tốt sao?! Điều này gây áp lực rất lớn cho dạ dày
ta, cũng không tốt cho sức khỏe, ăn uống quá độ tuyệt đối không tốt. Tuy rằng ta sẽ không béo phì, nhưng ta cũng nên đề phòng.
Ngày ấy,
khi tới sẹo ca mang vài cái rương gỗ nhỏ đến cho ta, ngày hôm sau ta bảo hắn giúp ta đổi này nọ thành ngân phiếu và một ít bạc vụn để dễ mang
theo, tùy thân mang tiền theo mới có thể làm ta có cảm giác an toàn. Lục Trúc cũng làm theo ta, từ trước đến giờ nàng là đại nha đầu thông minh.
Khi đến nhà Nam Cung, cuộc sống của ta luôn luôn rất tốt, chỉ là chỗ ở của
ta có vài nha hoàn, ngoại trừ hành động không tiện, hết thảy đều tốt.
Đến bây giờ ta còn chưa rõ mục đích của sẹo ca là gì, nhưng mỗi ngày ta
đều có thể nhìn thấy hắn thay đổi những khuôn mặt khác nhau chạy tới
chạy lui, nhiều lần hắn đi ngang qua người ta, ta thiếu chút nữa không
nhịn được mà lột xuống một thân da của hắn. . .
Nguyên nhân là,
hắn mang bạc đến cho ta, lại quên mang hai chiếc mặt nạ mà hắn hứa cho
ta! Thật sự là buồn cười, không có chữ tín, quả là tiểu nhân!
Sau khi ăn xong điểm tâm, ta cúi xuống nhìn, bụng nhỏ của ta lại có một cái bao, người không biết còn có thể nghĩ rằng ta đang mang thai. . .
Đối với việc này, Lục Trúc không dám cười nhạo ta, nha hoàn khác chỉ dám
run run đầu vai một chút, không dám phát ra tiếng quá lớn. Lúc trước các nàng ở trước mặt ta ngay cả bả vai cũng không dám nhúc nhích, sau khi
biết ta tốt tính mới dám làm như vậy, không phát ra âm thanh đã rất nể
mặt ta, thực ra. . . Ta cũng cảm thấy bộ dáng hiện tại của ta thật ngu
xuẩn.
Vẻ mặt ta chính trực, một tay chống cằm, mỗi khi có ý nghĩ xấu xa, ta luôn biểu hiện thản nhiên như vậy.
Bọn nha hoàn thấy ta ăn xong, dọn bát đũa rồi đi ra ngoài, ta vẫn đang trầm tư. Ta biết lúc này Nam Cung Tra còn đang làm việc, ta đi ra ngoài cũng không gặp được hắn, buổi sáng sớm, ta không muốn đi ra tiêu thực. . .
Tuy rằng ta đang rất no. Lục Trúc rót cho ta chén nước, ta uể oải nói:
"Nếu bụng ta còn thêm thứ gì nữa, ta sẽ ói mất."
". . . Vậy làm sao bây giờ?"
Ta vuốt bụng mình như nữ nhân mang thai, sâu kín nói: "Chờ ta tiêu hóa. . ."
Lời này vừa nói, cửa sổ bên cạnh đột nhiên bị một trận gió mạnh thổi mở, ta ngẩng đầu, nhìn Lục Trúc nói: "Ngươi ra ngoài đi dạo đi, không cần ở
lại đây. . ."
Lục Trúc rất nghi hoặc: "Vì sao. .
. Ta phải chiếu cố tiểu thư a."
Ta nghiêm túc nhìn nàng: "Ta bụng no khó chịu, ngươi thay ta ra ngoài đi
dạo tiêu thực, nhớ kỹ phải đi đều, cự ly mỗi bước phải bằng nhau, ngươi
đi từ phòng ta đến ngoài phòng Nam Cung, lại từ ngoài phòng Nam Cung đi
về phòng ta, lúc đó bụng ta sẽ không no nữa."
"Như vậy cũng được!?"
Ta lập tức gật đầu: "Được a, chắc chắn được, đây là kinh nghiệm của ta."
Lục Trúc cái hiểu cái không bị ta lừa dối, bước chậm rì rì từng bước ra
ngoài, đôi khi nàng thông minh, đôi khi lại rất dễ lừa, xem như nha hoàn tốt, tiếc là ta ngại mang theo người vì sợ phiền toái.
Thấy
người đi không còn bóng dáng, ta mới đi đến cạnh cửa, đóng kỹ cửa lại.
Ta quay đầu, lập tức thấy một thô sử nha hoàn diện mạo bình thường, ăn
mặc bình thường ngồi cạnh bàn. Trong tay nàng cầm một thùng gỗ, nàng đặt thùng gỗ lên bàn.
Ta từ từ đi qua, chống eo nói: "Bạn hữu, đây là mục đích của ngươi?"
Hắn ngẩng đầu, đầu tiên nhìn bụng của ta rồi nhìn mặt của ta: "Ngươi làm ta không phản bác được, may mà ta còn có chút của cải, nếu không sợ không
nuôi nổi ngươi. . ."
Nếu có thể, ta rất muốn đá hắn.
Ta
vuốt bụng đến gần hắn, bình tĩnh nói: "Ba ngày trước, hôm kia, ngày hôm
qua, hôm nay, ngươi đều nói giống nhau! Ngươi không biết ta ăn no khổ sở đến mức nào sao! Đồ ăn còn thừa lại chỉ có thể vứt bỏ."
"Ngươi có thể chia cho nha hoàn của ngươi. . ."
". . ."
"Ta biết, ngươi thật không ngờ."
"Vì sao bây giờ mới nói?" Ta có thể khẳng định vẻ mặt lúc này của ta vô
cùng dữ tợn, sao ta có thể không nghĩ tới chứ? Tuy rằng nha hoàn và chủ
nhân không thể ngồi cùng bàn ăn, nhưng chưa nói nha hoàn không thể cùng
ăn. Nha hoàn ăn đồ thừa của chủ nhân cũng rất bình thường. . . Nhưng mà, nghĩ lại lại thấy không thoải mái. . . Có nước miếng.
Rất nhanh ta liền rối rắm, thấy bộ dáng này của ta, sẹo ca quyết định an ủi.
"Hiện tại ngươi biết là được, hơn nữa, khó nhìn được ngươi ngớ ngẩn nhiều ngày như vậy, trong lòng ta thật thỏa mãn."
"Một ngày nào đó ta sẽ giết chết ngươi." Ta nói như vậy.
Sẹo ca không để ý ta, hắn mở thùng gỗ, bên trong còn có một thùng gỗ, hắn
lấy ra, lại mở thùng gỗ, bên trong còn có một cái, hắn mở tiếp, tiếp
theo bên trong còn có một cái, thấy vậy, ta nhịn không được nói.
"Ngươi nhất định là bị gian thương lừa gạt."
Hắn giương mắt nhìn ta: "Đây là trộm."
"Người tốt sẽ không trộm đồ." Ta nói như vậy.
Hắn tiếp tục nói: "Giống như người đôi khi sẽ nói dối với thiện ý, người
phải hiểu được biến báo, ngươi có thể cho rằng đây là trộm một cách
thiện ý."
"Rất khó khăn rất thâm ảo ta làm không được, ta chỉ thấy một tên trộm lén lút trộm. . ."
"Trộm một lần thôi." Mở ra cái rương thứ chín, sẹo ca lấy ra cái rương thứ
mười, cái rương đen tuyền, mặt trên còn có khóa. Sẹo ca mất một hồi lâu
mới mở được, tiếp theo, hắn thấy một khối ngọc bội quen mắt bên trong.
Đương nhiên, thứ này cũng quen mắt đối với ta. . .
Bởi vì, đây là thứ ngày trước ta vứt ra ngoài.
Ta oán trách nhìn sẹo ca, hắn đưa ta ra ngoài rồi trộm thứ đó về, vì thế
ta. . . Cho không rồi? Không, ta muốn cự tuyệt thừa nhận chuyện thật hố
cha này. Thật hiển nhiên, sẹo ca biết thứ này, hắn cầm ngọc bội trong
tay, nghi hoặc nói: "Thứ này sao có thể ở đây?"
Nghĩ nghĩ, ta làm bộ không biết ngọc bội này: "Xem ra đây không phải thứ ngươi muốn."
"Tất nhiên là không, tuy rằng cũng là đồ ngọc nhưng ngọc phiến ta muốn lại
ở. . ." Sẹo ca ngẩng đầu, vừa đúng nhìn thấy ta đang dùng hai tay che lỗ tai, hắn nghi hoặc nhìn ta: "Ngươi làm cái gì?"
"Vừa rồi ta không nghe thấy gì cả, tuyệt đối không nghe thấy ngươi muốn trộm cái gì!"
". . . Được rồi, ta có thể xem như ngươi không nghe thấy." Hắn nói xong, cau mày nhìn thứ trong tay.
Nhớ tới thứ hắn vừa nhắc tới, trong đầu ta chợt hiện lên một ít văn tự, đó
là kịch tình nguyên văn. Nguyên nữ chính bởi vì còn muốn chạy, bị giam
cầm một thời gian ngắn. Nơi bị giam cầm là mật thất trong thư phòng Nam
Cung Tra, trong ngăn tủ mật thất dường như có bày thứ như vậy.
Ta nên nói hay không nói, nói hay là không?
"Ừm. . . Ta nhớ rằng, người kia từng lộ ra, trong thư phòng hắn có mật
thất." Ta cho sẹo ca ánh mắt "Ngươi biết" rồi không nói nữa.
Sẹo
ca cho ta một biểu cảm tán thưởng, đang muốn cất ngọc bội trong tay, ta
kịp thời kéo tay áo của hắn: "Có thể cho ta thứ này không."
"Không được, thứ này có độc, người thường tốt nhất đừng chạm vào."
Ta lập tức vươn tay ra: "Cầu bắt mạch, lúc nãy thừa dịp ngươi không chú ý ta đã sờ soạng ngọc bội một phen!"
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com