Ta nghĩ, nếu ta là một người ở thời hiện đại, nhất định sẽ rất thích hợp làm trạch nữ, đáng
tiếc, vận mệnh của ta ta đa "kiếp". Thật ra ta là một người thích cuộc
sống nhàn nhã mà bình thản, đồng thời, ta còn có chút tâm huyết, ta sẽ
vì bản thân mà làm rất nhiều việc không cao hứng không thoải mái, nhưng
phần lớn thời gian ta là lười.
Chỉ cần bảo đảm không đói bụng, ta có thể ở trong phòng của mình không ra khỏi cửa hơn ba tháng, tắm. . . . . Chuyện này hoàn toàn có thể giải quyết trong phòng. Ta có thể xem
qua một chút thoại bản[1], mệt mỏi ngủ một giấc, ngủ dậy thì ăn cơm, ăn
xong rồi ở trong phòng trượt mấy vòng, sau đó ngủ tiếp.
[1]: một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện
lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho
các nghệ nhân sau này
Có lẽ rất nhiều người sẽ cảm thấy ta không
có chí lớn, nhưng ta vẫn là một người có mục tiêu có theo đuổi! Đầu
tiên, ta muốn đi tìm một thôn xóm yên ổn, phòng ốc không cần quá lớn,
phòng trát bùn ta đều có thể thỏa mãn, ở trong sân có hàng rào, nuôi hai con gà mẹ đẻ trứng nuôi một con gà trống gáy sớm, còn có thể nuôi một
vài con vịt. Sau đó, tại hậu viện tốt nhất có một nơi nhỏ, cho ta trồng
mấy loại rau cỏ, ta cũng không phải là người theo chủ nghĩa chỉ ăn thịt, ta rất chú ý cân bằng dinh dưỡng.
Quan trọng nhất là, ta muốn
tìm một hán tử. Hắn không cần nhiều anh tuấn nhiều khôi ngô, chỉ cần ngũ quan không khó nhìn, tính tình đôn hậu chỉ biết mình ta, hắn nhất định
phải là một nam nhân thân tài cường tráng, trừ bảo vệ ta còn phải làm
được việc nặng. Hắn có thể đi làm ruộng, còn ta có thể ở nhà thêu hoa,
cuộc sống tốt đẹp ta muốn tuyệt đối là như vậy.
Đáng tiếc, hiện tại những thứ này đối với ta mà nói có chút. . . . . . Xa không thể chạm tới.
Tối ngày hôm qua, ta hiểu lầm Nam Cung Tra một phen, liền mang theo nha
hoàn trở về phòng, sau khi tiêu thực xong cho nha hoàn đi múc nước tắm
rồi đi ngủ. Sáng ngày thứ hai, ta kiên quyết tuyệt đối không muốn nhìn
đến Nam Cung Tra, ta quyết định trước khi rời khỏi nơi này sẽ không ra
khỏi cửa! Sáng trưa tối ba bữa cơm ta tuyệt đối muốn ăn trong phòng.
Hơn nữa, trừ nha đầu đưa cơm, ta không để cho người khác vào cửa, muốn vào
ta liền đại phát tính khí. Ai nói người trong trẻo lạnh lùng không biết
giận? Nữ phụ có thể, ta tại sao không thể? Ta chẳng những có thể, để
chứng minh sự kiêu ngạo của ta không thể chà đạp, tính khí của ta vẫn
còn rất lớn! Thời điểm phát hiện không còn nha hoàn nào dám vào phòng
của ta, ta mới để cho Lục Trúc ra ngoài tìm phòng.
Lục Trúc cầm ngân phiếu trong tay, cứ như vậy nhìn ta: "Ta là nghiêm túc đi tìm, hay là đi tìm cho có lệ?"
Ta nghĩ, nàng rất xác định ta không phải thật sự muốn cứ như vậy mà rời
khỏi. Nàng biết ta không thích Nam Cung Tra, đồng thời cũng biết ta đối
với Nam Cung Tra có một loại chấp niệm.
Ta sâu kín quay lại nhìn
nàng: "Nghiêm túc, chú ý tìm, cần phải làm ra một bộ ta chính là muốn
dọn đi. Ngươi phải cẩn thận tìm phòng, tìm xong tất cả các nơi, căn cứ
vào sở thích của ta mà đến xem."
"Tiểu thư. . . . . . Sở thích của ngươi là gì?"
Ta yên lặng suy nghĩ một chút trước hình ảnh ta muốn: ". . . . . . Vẫn là
theo sở thích của ngươi đi, chúng ta có chút tiền lẻ, không cần mua
phòng trát bùn."
"Vâng, ta biết rồi!"
Lục Trúc gật đầu,
cất ngân phiếu đi ra khỏi cửa, thấy nàng rời đi, ta lập tức khóa cửa
lại, ai cũng không cho vào. Sau khi ta đóng kín cửa, yên lặng đếm ngón
tay, thời điểm đếm tới năm, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nặng nề
cùng tiếng gõ cửa. Ta nhẹ giọng mở miệng với người bên ngoài: "Người
nào?"
"Là ta." Ta nghe được tiếng của Nam Cung Tra.
"Mời trở về đi." Ta tự nhiên biết là ai, chỉ là, phải cự tuyệt vẫn phải cự tuyệt.
Suy nghĩ một chút nữ chính một lần lại một lần bị tra nam chính hiểu lầm,
mà tra nam chính sống chết không tin dáng vẻ giải thích của nữ chính, ta liền không có biện pháp để yên cho hắn nha. Ta nâng ly trà trên bàn,
nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cười đến mặt mày cong cong.
"Ta có lời nói với ngươi."
"Ta không có lời nói với ngươi."
"Chuyện này quá mức kỳ hoặc, trong đó nhất định có hiểu lầm."
"Vậy sao, nếu như chỉ là nghe được một lần, có lẽ là hiểu lầm, một buổi
chiều chỉ có chút ít thời gian, mà ta lại nghe được không chỉ một lần,
có phải thật sự hiểu lầm hay không, trong lòng ngươi hiểu. Ta đã không
muốn nhiều lời cùng ngươi, ta bây giờ đối với ngươi thất vọng tới cùng!"
"Thược Dược, ngươi không thể như vậy mà định tội ta! Ta cũng không có ý nghĩ
như vậy, ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng tin tưởng? ! Chẳng qua là
mấy câu nói của đám hạ nhân ngươi liền tin là thật, ngươi cứ như vậy
không tin tưởng ta sao? !"
Ai ôi, những lời này ta thật sự vô cùng muốn quăng trên mặt hắn đưa về cho hắn.
Ta đứng lên, đi tới cửa bên cùng hắn cách một cánh cửa, hiển nhiên hắn
cũng phát hiện ta đứng ở cạnh cửa rồi, ta nghe được hô hấp của hắn cũng
không nhịn được thả nhẹ, thính giác nhạy cảm thật là tốt. Ta làm ra bộ
dạng do dự đi lại một hồi lâu, cố ý khiến người bên ngoài nhấc tâm thật
lâu không bỏ được xuống, qua hồi lâu, ta mới thở dài ra tiếng.
"Có phải hiểu lầm hay không, đã không quan trọng."
Nghe được ta nói, hơi thở của Nam Cung Tra lập tức không yên rồi, mang theo
một loại đè nén tức giận hỏi: "Vì sao không quan trọng?"
"Rất dễ
nhận thấy, Đinh cô nương là người ngươi yêu, đây là sự thật. Mặc kệ ta
và nàng giống hay không giống đều không phải là chuyện quan trọng nhất,
chân chính quan trọng là, nàng có thể sống bên cạnh ngươi, mà ta không
được. Ngươi biết thân phận của ta, lúc đầu, một nữ tử đến ở nhà một nam
tử đã không đúng, sau khi người nên ở trở lại, ta đã không có lý do lưu
lại."
"Nói cho cùng, ngươi chính là không tin tưởng ta."
"Không, nếu ngươi thật lòng yêu Đinh cô nương cũng không cần giữ ta lại, giữ ta lại nơi này, nàng mất hứng, ta cũng sẽ không vui mừng biết bao nhiêu.
Yêu nàng, cũng không khiến cho nàng khó xử, ngươi hiểu chưa?" Xem một
chút, ta có bao nhiêu thiện lương bao nhiêu hào phóng bao nhiêu uất ức?
Người bên ngoài nhất thời không có âm thanh, qua một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Ngươi. . . . . . Cảm thấy khó xử, vẫn là nàng làm ngươi khó
xử."
"Không, không cần kéo ta vào giữa các người, nói cho cùng,
ta với ngươi trừ quan hệ khi còn ở thuyền hoa, hiện tại cũng không phát
triển thân mật được bao nhiêu." Phủi sạch quan hệ tức chết ngươi, chuyện như vậy ta làm được cao hứng nhất.
Hiển nhiên, hành động phủi
sạch quan hệ này của ta có chút chọc giận đến hắn, nhưng suy nghĩ kỹ một chút hắn rồi sẽ biết, thời điểm ta tới đây trừ cho ra một chút ánh mắt
cùng mờ ám, xác thực chưa từng nói qua bất kỳ điều gì làm cho người hiểu lầm, chỉ là hắn luôn bày tỏ với ta. Hắn đang bày tỏ gì, tất cả người
của Nam Cung phủ không ai không nhìn ra.
Sau khi Đinh nữ phụ trở
lại, không thể nào không phát hiện những việc này, nhưng nàng sẽ không
đi trách cứ Nam Cung Tra, chỉ biết lấy ta khai đao. Ta hiện tại chỉ
ngược tâm tra nam đã vô cùng không tệ rồi.
". . . . . . Ngươi
thật sự muốn như vậy sao?" Nam Cung Tra lúc này không ngừng hô hấp không yên rồi, ngay cả thanh âm cũng bắt đầu không yên. Hắn cũng là loại
người tràn đầy tự tin với bản thân, trong tác phẩm này căn bản cũng
không có tra nam không tự tin, hắn đột nhiên bị cự tuyệt như vậy, tự
nhiên sẽ không chịu nổi, quan trọng hơn là, hắn tốn vô cùng nhiều tâm tư ở trên người ta, những tâm tư này, có lẽ so với nữ xứng còn nhiều hơn
một chút.
Ta phù hợp với tất cả yêu cầu mỹ nữ hoàn mỹ trong nội
tâm hắn, có tính khí, sẽ không cố tình gây sự, có tài hoa, lại sẽ không
phải loại cao cao tại thượng hoàn toàn không có khả năng tiếp cận. Có
ngạo khí, rồi lại không chỉ có ngạo khí, ta còn có tư thái tiểu nữ hài
nhi. Dù sao có thể có ngạo cốt, còn có thể làm cho người ta kính nể,
nhưng không thể ăn, kiêu ngạo không thể dùng trong sinh hoạt thường
ngày.
Nếu ta diễn nhiều như vậy hắn còn không có nhiều mê muội đối với ta, ta thật sự không cần dùng nữa.
Nghe được hắn nói như vậy, âm thanh của ta mang theo chút do dự, nhưng vẫn nói ra một chữ khẳng định: "Đúng!"
"Ngươi!" Nam Cung Tra nổi giận, hắn bắt đầu đập cửa, nhưng lại ngại vì phong
thái quân tử, không trực tiếp đạp cửa. Ta từ từ chuyển đến bên giường,
bắt đầu bẻ ngón tay tính nữ phụ lúc nào sẽ xuất hiện.
"Thược Dược, ta không tin, ta không tin lòng của ngươi sẽ băng lãnh như vậy!"
Ngươi có tin hay không là chuyện nhà ngươi, ta ngáp một cái, ở trên
giường
lăn qua lăn lại, ta chưa trở mình được mấy cái, phát hiện cửa sổ phòng
mở ra, một nam nhân dáng dấp bình thường nhảy vào. Hắn ngũ quan đoan
chính, mặt chính khí.
Ta cũng mặt chánh khí nhìn hắn, lúc này bên ngoài còn có người ở đây, ta không thể tùy tiện nói.
Lúc này, ta liền thấy mặt chính khí từ trong lòng ngực lấy ra một đôi bông
tai ngọc quơ quơ trước mặt ta, sau đó cả người hắn bình tĩnh giấu ở đầu
giường của ta. . . . . .
Bạn hữu. . . . . . Ta đây không phải kẻ trộm.
Vị bạn hữu này mới giấu kỹ, bên ngoài đột nhiên liền vang lên tiếng ồn ào, rất dễ nhận thấy, người ban ngày trộm vật vẫn là bị người phát hiện
rồi. Ta nằm, mặt không chút thay đổi nhìn người phía trên. Bởi vì"Chính
nhân quân tử" sẽ không leo cửa sổ, cho nên ta không khóa cửa sổ, nhưng
dù sao đây cũng là phòng của nữ hài người ta, vị bạn hữu này không thể
muốn tới thì tới nha, tuyệt đối không thể.
"Ngươi biết ta nghĩ gì không?" Nghe phía bên ngoài Nam Cung Tra đã bị người đưa đi, ta mới mở miệng.
Bạn hữu cười cười: "Nghĩ thế nào giết chết ta."
"Ngươi tự biết nên rời khỏi cửa đi!"
"Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất." Hắn nói.
Ta nhìn hắn: "Ngươi muốn làm gì?"
"Cho nên, trước khi ngươi rời đi, ta sẽ vẫn sống ở chỗ này."
"Đây là phòng của nữ tử." Đây coi là cái gì?
"Chúng ta là vợ chồng." Hắn bày ra vẻ mặt nghiêm chỉnh hết sức đáng đánh đòn.
Ta quay mặt lại không nhìn tới hắn, ta là người sáng suốt, mặc dù có chút
quyền cước mèo ba chân, lại chưa từng biểu diễn ra. Thứ nhất, ta gặp cơ
hồ đều là cao thủ lợi hại hơn ta quá nhiều, ta mới sẽ không động thủ bại lộ chút chiêu thức của mình như vậy. Thứ hai, trò này của ta, đối phó
một hai người còn tạm được, nhiều hơn ta hơi sức không đủ. Cho nên, gặp
người lợi hại hơn ta, ta bình thường quay người bỏ chạy, mà ta cũng sợ
phiền toái, cho dù có thể đối phó được hai phụ tử kia, ta cũng không làm mà xoay người rời đi.
Nếu là gặp bình thường, chỉ có một, hai
tên côn đồ, ta cũng cho phép động tay, bắt nạt kẻ yếu cái gì, người bình thường ai không biết một chút. Nhưng loại cực độ đáng đánh đòn lại
không đánh đến này của sẹo ca, hơn nữa biết hắn sẽ không làm thương tổn
đến ta, ta đây cũng chỉ có thể như vậy. Ta là người hẹp hòi, cho nên hắn phải phòng bị ta tìm cơ hội trả đũa.
Bên ngoài hiện tại đang
loạn, sẹo ca hiện tại rất không an toàn, ta trực tiếp nói với hắn:
"Ngươi bây giờ rất nguy hiểm, không thể liên lụy đến ta."
"Yên
tâm đi vợ, ngoại trừ ta tự động hiện thân, nếu không, người khác ngay cả một mảnh vạt áo của ta cũng rất khó khăn bắt được."
"Gọi ta Vương Tiểu Hoa."
"Tiểu Hoa Nhi."
"Nhi cái đại gia ngươi!"
Thời điểm sắp trưa, Nam Cung phủ triển khai lục soát, ta cũng không thể làm
gì khác hơn là mở cửa cho người ta đến kiểm tra, lấy công phu của sẹo ca dĩ nhiên không tìm được ngươi, lúc này hắn đang xen lẫn trong đám nha
hoàn rồi, chỉ là bông tai ngọc ngược lại ở trong tay ta. Nhìn thấy ta
rốt cuộc xuất hiện, ánh mắt Nam Cung Tra liền đeo dính trên người ta cơ
hồ không buông ra.
Nữ phụ vì duy trì trước mặt mặc dù có chút
tiểu tính khí, nhưng cũng sẽ không ăn dấm lung tung, không thể trực tiếp phóng nhãn đao với ta, nhưng mà ta lại biết nội tâm của nàng nhất định
tức nổ tung, không sai biệt lắm muốn làm những gì. Ta thấy được không ít người ánh mắt hoài nghi đều đặt ở trên người nữ phụ, thấy vậy, ta thiếu chút nữa cười.
Thời gian nữ phụ trở về không đúng dịp, đầu tiên
là ta gặp chuyện không may, đó là ngày đầu tiên nàng trở về, sau là Nam
Cung Tra mất đồ, là ngày thứ hai sau khi nàng trở về. Mọi chuyện đều
phát sinh sau khi nàng trở về, có thể không làm cho người ta hoài nghi
sao? Thấy tình trạng như vậy, ta thật sự cũng không thể không cảm thán,
nhân phẩm nát thành như vậy còn không đi ra ngoài tránh một chút?
Rõ ràng trở lại làm cho người ta hiểu lầm không đúng?
Nam Cung Tra rốt cuộc vẫn tin tưởng nữ phụ, không hoài nghi nàng quá lâu,
nhưng nội tâm đều sẽ xuất hiện một tầng da gà, sợ rằng không làm gì cho
ta, vướng mắc này sẽ càng thêm lớn, huống chi, muốn làm gì cho ta thật
sự quá khó khăn rồi.
Lục soát người không có lục soát, lục soát
vật không có lục soát, bọn họ tự nhiên chỉ có thể rời đi. Ta là người
không thể nghi ngờ nhất, hơn nữa, ta tin tưởng người ở chỗ này không ai
dám bới áo lót của ta ra, nhìn ta đây nhiều an toàn. . . . . .
Lúc rời đi, Nam Cung Tra đi tới trước mặt của ta, vẻ mặt hắn có chút mệt
mỏi cùng chán chường, hắn nhìn ta, lại chậm chậm mở miệng: "Sắc mặt của
ngươi không tốt lắm, nghe nói ngươi tối hôm qua không uống thuốc."
"Ta cũng hiểu sơ y thuật, ngươi không cần lo lắng." Trong mắt ta thoáng qua một tia kinh ngạc, rất nhanh sẽ bị ta ép xuống. Thấy bộ dạng này của
ta, Nam Cung Tra lại một bộ càng không yên lòng.
Lần này không đợi nữ phụ tới kéo hắn đi, quản gia đã tới trước nhắc nhở hắn còn có chỗ khác chưa lục soát cần dẫn người đi nha.
Bởi vì lười phải biểu diễn, ta chỉ cho hắn một bóng lưng, lấy lưng tiễn hắn rời đi, đồng thời, ta còn cảm giác mình bị một đôi mắt ác độc trợn mắt
nhìn xuống. Sau khi đám người rời đi, ta mới đóng cửa lại, chờ nha đầu
đưa cơm trưa tới cửa. Lục Trúc lúc này còn chưa trở lại, có lẽ gặp một
chút trở ngại.
Ta liền ở trong phòng cả ngày, nơi nào cũng không
đi, người bình thường cũng cảm thấy ta nhất định là tâm tình không tốt,
bị thương hại đến cái gì đó, bởi vì trước đây mỗi một ngày ta đều muốn
ra cửa tản bộ. Ta phát hiện nha đầu đưa cơm trưa cho ta trong mắt có
đồng tình, sau khi Đinh Hiểu Như trở lại, cơm của ta càng ngày càng ít.
Ta cũng không giải thích nguyên nhân cơm ít có bất kỳ quan hệ gì với Đinh nữ phụ vô tội. . . . . .
Lúc hoàng hôn, Lục Trúc rốt cuộc trở lại. Nàng rất được lòng ta mua rất
nhiều bánh bao, dùng giấy lớn bọc cầm về. Ta đem bánh bao lấy ra ăn hơn
phân nửa, mới phát hiện giấy bọc bánh bao là bố cáo gì đó của quan phủ.
"A a! Ta tiện tay lấy trên tường?"
. . . . . . Loại vật này có thể tùy tiện cầm sao nha đầu?
Ta không nói cái gì, chỉ là nhìn lướt qua chữ viết phía trên, phía trên có hai người phạm vào tử tội, xử trảm vào ngày cuối tháng, cũng chính là
mười ngày sau. Phía trên nói rõ bọn họ là thế nào xung đột mỗ Vương Gia
mà phạm phải tử tội, mỗ Vương Gia trực tiếp đến hiện trường xem bọn họ
xử trảm.
Trùng hợp như thế, hai người phía trên kia ta vừa lúc biết. . . . . .
Muốn dẫn ta xuất hiện có cần làm rõ ràng như vậy không mỗ Vương Gia, ta điên mới có thể xuất hiện đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com