Hiện tại nàng nhất
định rất hận ta, hận đến mức ta muốn hát vang một khúc, nhưng biểu cảm
hiện tại của ta là thương tâm thất vọng, ta còn chưa tới mức thương tâm
muốn chết, ảnh hưởng của Nam Cung Tra đối với ta còn chưa lớn như vậy.
Khi nữ phụ thốt ra lời trong lòng, ta và Lục Trúc một mặt khiếp sợ, sau
khi khiếp sợ, lại quay đầu nhìn về phía Nam Cung Tra đang không biết là
kinh sợ hay tức giận.
Cái nhìn này của ta thật phức tạp, cho dù nhìn hắn một cái, ta vẫn không lưu lại, xoay người muốn đi.
Chưa đi được mấy bước, quả nhiên ta bị kéo tay lại, Nam Cung Tra nhìn ta: "Hiện tại ngươi không thể đi."
"Hiện tại ta phải đi." Ta nói như vậy.
"Trước khi mọi chuyện sáng tỏ, ngươi không thể đi."
"Ta không có lý do để lưu lại."
"Vì sao không? Cho dù hiện tại không có, về sau cũng sẽ có!" Hắn cố chấp
lôi kéo ta, nhìn về phía nữ phụ, ánh mắt hắn là hoài nghi, bi thương,
khó mà tin được. Hắn hướng về phía nữ phụ, thống khổ mà rối rắm: "Nói
với ta, chuyện này không phải ngươi làm!"
"Không, ta không làm
chuyện như vậy, người này muốn hãm hại ta!" Nữ phụ quát to, tay nàng chỉ về phía ta, vô cùng tức giận. Rất giống như nàng bị oan, hết sức uất
ức. Nữ phụ một bộ bị oan uổng chỉ vào ta, càng làm cho Nam Cung Tra
không có cách nào tín nhiệm nàng.
Dường như nàng quên, từ đầu tới cuối ta đều không nhắc tới nàng. . .
Vì thế, Nam Cung Tra nhanh chóng lạnh mặt, hỏi quản gia: "Hạ nhân bên ngoài là ai gọi đi? Người nằm trên đất kia là ai?"
Quản gia tiến lên một bước, đáp: "Nha hoàn bị Xuân Hồng gọi tới dọn sân của
Đinh tiểu thư, người bên ngoài đều không phải người trong phủ, là từ
ngoài đến."
Quản gia là người Nam Cung phủ, cũng không phải người Đinh gia, hiển nhiên vô cùng rõ ràng về lập trường của bản thân, không
cần thiết phải giúp Đinh Hiểu Như giấu giếm cái gì, hơn nữa nàng từng đi không từ biệt đã tạo thành thương tổn không nhỏ cho Nam Cung Tra.
"Gọi người dậy!" Nam Cung Tra chán ghét nhìn người nằm dưới đất.
Quản gia tuân lệnh, lập tức gọi người múc nước hắt tỉnh hắn, người nọ vừa
tỉnh, lập tức che phía dưới lăn lộn, run run không nói ra lời. Lục Trúc
chắn trước ta, nam nhân kia nhìn thấy Lục Trúc, tức giận tái mặt, lớn
tiếng chỉ vào nàng mắng: "Thược Dược, kỹ nữ này!" Hắn thấy bên cạnh đứng không ít người, đặc biệt Nam Cung Hàn đã ở đây, đảo mắt một vòng tiếp
tục mắng.
"Đừng tưởng có chỗ dựa mới thì rất giỏi, cũng không nhớ lại trước kia ở thuyền hoa ngươi hầu hạ ta như thế nào, cái dạng lẳng
lơ kia. . . A!" Hắn còn chưa nói xong, Lục Trúc nổi giận, tiến lên một
bước dùng sức giẫm vào chỗ kia của hắn.
"Ngay cả tiểu thư nhà ta
ngươi còn không biết mà đã muốn hắn nước bẩn, phá hư danh dự của tiểu
thư! Ta cũng không phải là Thược Dược, không muốn sống nữa phải không,
tỷ cho ngươi đoạn tử tuyệt tôn, về sau không làm loại chuyện dơ bẩn này
được nữa! Nói, có phải hắn ra lệnh cho ngươi hay không!" Lục Trúc quyết
đoán chỉ vào Nam Cung Tra. . .
Thấy vậy, ta tiến lên một bước,
không nhìn Nam Cung Tra lấy một cái mà nhìn người dưới dất: "Ngươi muốn
hại ta sao? Vì sao phải làm như vậy, ai cho ngươi chỗ tốt, bởi vì hủy đi sự trong sạch của ta, ta không là gì cả, muốn làm gì ta cũng được phải
không?"
Nam Cung Tra thấy vậy, sắc mặt không khác gì nam nhân ở
dưới dất, tức giận tái xanh. Hắn lại nắm tay ta, để ta đối mặt hắn, hắn
nhìn ta, dùng ánh mắt vô cùng thâm trầm nhìn ta: "Ở trong lòng ngươi, ta chính là loại tiểu nhân đê tiện này?!"
"Ta không nghĩ ra, ở trong này còn có ai hận ta như vậy, lại dùng biện pháp này để hủy đi ta." Ta bình tĩnh nhìn hắn.
Hắn phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn về phía nữ phụ, sắc mặt nữ phụ trắng nhợt, vội vàng mở miệng: "Hàn ca ca, tiện nhân này muốn hãm hại ta,
không phải ta làm."
Ta quay đầu nhìn về phía nữ phụ, vẻ mặt không hiểu: "Cái gì, vì sao lại nói như vậy, là Nam Cung Hàn sai ngươi nói
như vậy sao?" Ta nói với nàng xong, lại quay đầu nhìn Nam Cung Hàn:
"Ngươi thật vô sỉ, vì tẩy trắng bản thân, ngay cả nữ nhân cũng lợi dụng! Ta rất khó có thể tin tưởng ngươi được nữa."
Ta học theo tinh
hoa của tra nam, chính là đối với giải thích chân chính, sống chết đều
không tin, nói cái gì đều là hắn đang chối tội.
Nam Cung Tra nắm
chặt ta, giận dữ nói: "Không phải ta làm, ta cũng không đổ tội cho nữ
nhân kia, rốt cuộc là ai hãm hại ai, chờ một lát sẽ biết. Trước đó, ta
không cho phép ngươi rời khỏi ta một bước, ngươi phải tự nhìn xem, rốt
cuộc là ai có lỗi với ai!"
Hiện tại ánh mắt hắn nhìn nữ phụ giống như muốn ăn tươi nàng, lộ trình tâm lý của hắn rốt cuộc là gì, ta không muốn đi nghiên cứu. Ta chỉ nhìn nam nhân bị Lục Trúc chà đạp, ta nghĩ
sau khi hắn rời đi nơi này chẳng những mất đi công năng kia, có lẽ còn
bị "Chứng sợ phụ nữ".
"Xuân Hồng là nha hoàn thiếp thân của
ngươi." Ta nhìn nam nhân đang đau đến mức toàn thân run rẩy kia, mở
miệng nói với Nam Cung Hàn.
Nam Cung Hàn nhìn ta rồi quay đầu
nhìn về phía nữ phụ: "Ban đầu Xuân Hồng là nha hoàn của Đinh Hiểu Như,
sau khi nàng mất tích mới biến thành nha hoàn của ta."
"Ngươi rất thâm tình. . ." Ta thở dài một hơi, thoạt nhìn có vẻ trào phúng.
Người Nam Cung Hàn cứng lại một chút, sai người đi tìm Xuân Hồng. Quản gia
vẫy tay, lập tức có người dẫn Xuân Hồng tới. Nàng vừa tới, giống như đã
nhận ra cái gì, phịch một tích quỳ xuống, lúc quỳ xuống còn dập đầu liên tục: "Tất cả mọi chuyện đều là ta làm, ta nhận tội, ta nhận tội!"
Nữ phụ vội vàng đi đến cạnh Nam Cung Tra, bắt được tay áo của hắn: "Không
liên quan đến ta, thật sự không liên quan đến ta, là nha đầu Xuân Hồng
kia ghen tị thành cuồng, ta không có làm, ta cái gì cũng không làm!"
"Đúng vậy, là nô tì ghen tị thành cuồng, sau khi tiểu thư rời đi nô tì đã yêu công tử, nhưng công tử lại một lòng chờ tiểu thư, trước đó vài ngày còn đưa về một nữ nhân hạ lưu từ chỗ kia, bởi vì công tử không chịu để ý
tới nô tì, nô tì mới có thể ghen tị thành cuồng làm ra chuyện như vậy!
Nô tì sai lầm rồi, nô tì không thể liên lụy tiểu thư!"
Người ta còn chưa hỏi gì đâu, ngươi nhận sai thật mau.
Ta còn cho rằng Nam Cung Tra không tin, ai ngờ vẻ mặt hắn thả lỏng, rõ
ràng là tin, hắn mở miệng nói: "Những lời đồn đãi trước kia và chuyện
hiện tại đều là ngươi làm? Thật là một nha hoàn ngoan độc! Ngươi không
học được chỗ tốt nào của tiểu thư nhà ngươi sao? Hiện tại lưu ngươi lại
làm gì!"
Mẹ kiếp, ta quá đề cao chỉ số thông minh của hắn rồi.
Lúc này nữ phụ khóc như hoa lê đẫm mưa, thật giống như vừa rồi nàng vốn không mắng ta là tiện nhận, vô cùng ủy khuất.
Thất vậy, ta nhìn người quỳ dưới đất, mở miệng nói: "Là ngươi dạy tiểu thư
nhà ngươi gọi ta là tiện nhân à? Ngươi hận ta như vậy? Là ngươi dạy tiểu thư nhà ngươi nói ta oan uổng nàng sao? Vào ngày đầu tiên, nàng thậm
chí còn muốn đánh ta, đây cũng là mệnh lệnh của ngươi sao?"
Ta từng bước ép sát, Xuân Hồng cũng không ngờ còn có chuyện như vậy, bỗng chốc choáng váng. . .
Người nữ phụ cứng đờ, nước mắt nghẹn nửa đường muốn rơi xuống cũng không xong.
Ta tiếp tục nói: "Thật sự là nô đại khi chủ, nha hoàn như vậy cần phải xử trí."
Lục Trúc tra tấn nam nhân xong đi đến cạnh ta, cười nói: "Tiểu thư nhà ta
a, cũng không dễ bắt nạt như vậy, muốn bắt nạt nàng, cũng phải bước qua
xác ta. Cùng là nha hoàn, sao khác biệt lại lớn như vậy
chứ?" Lục Trúc
nói xong, cầm lấy gói đồ, lôi kéo ta muốn đi, nhưng Nam Cung Tra lại
không buông tay.
Thấy vậy, ta dùng sức rút tay ra, đỏ hồng mắt cười với hắn.
"Đã không có gì để nói, chúc các ngươi hạnh phúc." Ta nhìn hắn, lại nhìn nữ phụ, trong mắt không có quá nhiều cảm tình.
Ngươi đã tin thì cứ tin đi, nhưng mà, khi ta nói này đó mà ngươi vẫn cố ý
tin, ngoại trừ có thể cho ngươi hai chữ đần độn, ta quả thật không còn
lời nào để nói rồi.
Khi chúng ta quay đầu đi, nam nhân bị thương
vô cùng nghiêm trọng dưới đất rên rỉ: "Đinh. . . Đinh. . . Cô nương, ta
trả tiền lại cho ngươi, việc này. . . Ta mặc kệ."
Đi đến nửa đường, Lục Trúc đột nhiên nhớ tới cái gì, quay về phòng, lấy lư hương ra, đặt vào tay nữ phụ.
"Tiểu thư nhà ta thường nói, nữ nhân tội gì khó xử nữ nhân, nàng đã muốn rời
đi, vậy mà ngươi lại ép người quá đáng. Thúc tình hương này trả lại cho
ngươi, dù sao ta từng ở chỗ hạ lưu kia, thứ này rất quen thuộc với ta.
Ngươi a, hảo hảo ân ái với Hàn ca ca nhà ngươi đi, hai người các ngươi
làm người khác ghê tởm, làm bộ làm tịch, không một thứ tốt!"
Ta quả thực muốn vỗ tay vì Lục Trúc!
Nữ phụ cả người sục sôi, mà ánh mắt của Nam Cung Tra cũng sắp làm nàng tan thành bột phấn, quả thực là căm thù đến tận xương tủy.
"Thúc tình hương?"
"Không, không phải ta làm!"
"Có lẽ, từ trước tới giờ ta vốn không thực sự quen biết ngươi."
Xuân Hồng bò đến cạnh chân Nam Cung Tra, ôm hết mọi việc vào người mình,
đáng tiếc hiện tại chiêu này đã vô dụng, nàng bị Nam Cung Tra đá văng
một cước. Hiện tại ta đã đi xa, ta nghe được tiếng Nam Cung Tra gọi ta,
ta còn nghe nữ phụ vẫn luôn giải thích với hắn, kết quả hắn lại sai
người khác giam lỏng nữ phụ.
Nhớ tới kết cục tương lai của nữ
phụ, ta dừng lại, quay đầu nhìn Nam Cung Hàn: "Nếu ngươi còn có lương
tâm, không cần đối xử với Đinh cô nương như vậy."
"Chẳng lẽ ngươi muốn cầu tình cho nữ nhân ác độc kia?
Ôi ôi, ta vẫn nhớ rằng ở trong nguyên tác người này cũng gọi nữ chính là nữ nhân ác độc!
"Ta cho rằng, nếu thật sự yêu một người, cho dù nàng ác độc hay thiện
lương, đều nên trước sau như một. Nếu ta yêu một nam nhân, cho dù hắn là người ác độc nhất trên thế giới này, ta sẽ vẫn luôn thương hắn, trừ khi hắn làm chuyện tổn thương ta. Nhưng là, Đinh cô nương chỉ đang giữ gìn
cảm tình các ngươi từng có, nếu không yêu ngươi, làm sau nàng lại làm
đến mức này? Thực ra, người sai lầm nhất chính là ngươi, ngươi thay
lòng, thương tổn, phản bội nàng, mỗi một câu một chữ của ngươi đều đang
thương tổn nàng!"
Rõ ràng là Nam Cung Tra nghe không hiểu lời của ta, hắn có logic của bản thân.
"Nàng ác ý làm hại ngươi, ác độc đến trình độ này mà ngươi lại bảo vệ nàng!
Ngay cả nàng ngươi cũng có thể tha thứ, vì sao không lưu lại vì ta?"
"Không có tha thứ, ta chán ghét nữ nhân kia, nhưng không hận. Nàng thật đáng
thương, bởi vì yêu ngươi, ta cũng thật đáng thương, bị vô tội thương
hại. Nhưng là, vì sao nàng làm vậy? Bởi vì ngươi." Ta vuốt ve cái tay
hắn muốn bắt lấy, tiếp tục nói: "Ta hi vọng nàng có thể sống tốt, chỉ
cần không có ta, các ngươi sẽ hạnh phúc."
Cho dù, các ngươi xích mích cả đời.
Ta nói xong những lời này, thực sự muốn đi, Nam Cung Tra suy nghĩ về lời
nói của ta, nhất thời không có hành động, nữ phụ điên rồi, nàng vọt tới, cầm chủy thủ đâm về phía ta. Ta nghiêng người tránh qua, hơn nữa cầm
lấy chủy thủ trong tay nàng.
"Cám ơn lễ vật ly biệt của ngươi, ta rất thích." Ta nở nụ cười, giống như lần đầu tiên nhìn thấy nàng. Công
phu mèo cào đôi khi cũng có tác dụng, hiện tại không phải như vậy sao?
Nàng té lăn trên đất, giận dữ hỏi ta: "Vì sao muốn hại ta như vậy?"
"Ta từng hại ngươi sao?"
"Chỉ cần không có ngươi, ta sẽ không làm loại chuyện này."
"Không, ngươi sai lầm rồi." Ta nâng cằm của nàng, cười vô cùng xán lạn: "Muốn
bên cạnh hắn không có người khác, muốn hắn chỉ nhìn một mình ngươi, kỳ
thực không cần đối phó ta, nếu ngươi thương hắn, hẳn là không chán ghét
chỗ thiếu hụt thân thể của hắn chứ." Ta nói, quơ quơ chủy thủ trước mặt
nàng: "Ngươi chỉ cần, biến hắn thành người có thân thể mà chỉ ngươi có
thể xem là được, rất đơn giản."
Ta kề sát vào tai nàng khi nói lời này, bởi vậy không có ai nghe thấy, ngay cả Lục Trúc cũng không.
Ta từng là nữ phụ ác độc, cho nên, ta không thiện lương, cho dù ta có tâm muốn nữ nhân này tránh khỏi kết cục điên cuồng.
Ta cầm chủy thủ của nữ phụ, uy hiếp Nam Cung Tra không được tới gần ta, hắn đành phải thả ta đi.
Ta thấy hắn và nữ phụ đứng cùng một chỗ, ta thấy vẻ mặt phức tạp của nữ phụ, có lẽ nữ phụ luyến tiếc làm như vậy với hắn.
Khi đi xa, Lục Trúc ôm lấy eo nhỏ mảnh khảnh của ta, nàng rơi lệ đầy mặt,
ta nghĩ, nàng đã học được tinh hoa khóc đến bi thảm trong nháy mắt như
thế nào rồi. Bởi vì nàng ôm eo ta, ta đành phải kéo nàng đi, còn sống
chết vứt không được.
"Buông ra. . . "
"Hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu. . ."
"Khóc cũng vô dụng!"
"Tiểu thư ngươi thật vô tình ngươi thật tàn nhẫn ngươi thật ngoan độc!"
"A, ta chưa từng nói mình là người tốt."
"Tiểu thư thiện lương nhất độ lượng nhất, ngươi rất tốt!"
"Nhìn! Trên trời có đám mây hình nấm!"
"Tiểu thư, ta sẽ không dễ dàng mắc mưu!"
". . . Phía trước ta không xa, có chiếc kiệu hoa, người nâng kiệu hoa chân không chấm đất, thứ này ta biết rõ!"
"Ngươi đừng lừa. . . Người a, tiểu thư ngươi đừng chạy! Có quỷ a a a! Đây là ban ngày a!"
Ở một buổi sáng gió hòa cùng nước mắt, hai cô nương chạy ở phía trước, một chiếc kiệu hoa đuổi ở phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com