Ta sai lầm rồi, đều
tại ta quá khờ dại, tin lời của nữ chính trong quyển tiểu thuyết nào đó. Nàng nói, ngự y trong cung là một đám phế vật, không có việc gì mà đã
quỳ xuống cầu xin tha mạng, không có chút bản lĩnh nào, tiểu chủ tử
trong cung mất hứng một chút thì nơm nớp lo sợ, coi như việc hệ trọng mà hành xử, chờ đến khi có bệnh nặng thì không biết làm gì.
Lúc đó, ta tin lời nàng một cách đáng hổ thẹn.
Sau này, không có sau này nữa!
Vai nam chính không hổ là nam chính, sinh mệnh không những dai như con
gián, ngay cả X cũng như vậy. Cho tới bây giờ, ta thật hoài nghi tiếng
gãy mà mình nghe được là bởi vì ta rất muốn nó gãy mà nghe lầm. Giờ này
phút này, ta rít gào một tiếng trong lòng, sau đó tiếp tục làm tiểu bạch hoa.
Mấy ngày trước, ta bởi vì "Kinh hách quá độ và mệt nhọc quá mức" mà ngất đi, sau đó được an bài ở hậu viện y quán. Lúc đó, ta còn
sốt nhẹ, mắc mưa, vậy cũng bình thường. Đợi đến khi ta có thể bước xuống giường, vai nam chính đã có thể chạy nhảy khắp nơi rồi. Cùng là nhân
vật chính, lại bị phân biệt đối xử! Chẳng lẽ đây là sự khác biệt giữa
người bị ngược và người đi ngược?
Trong loại yêu này, ngược sẽ
xuất hiện, ta bỗng cảm thấy hoa cúc căng thẳng. . . Trinh tiết tràn ngập nguy cơ! Vì bảo vệ an toàn tính mạng, ta có một quyết định trọng đại,
ta muốn về nông thôn làm ruộng. Tại loại XX vương gia XX phi tiểu thuyết mà quyết định làm ruộng, ta cũng phải hạ quyết tâm thật lớn!
Hiện ta cho dù ta có kĩ năng nhu nhược, nhưng dù sao, không thể ở cạnh tra
nam (nam cặn bã), về phần trả thù bọn họ sao, tay nhỏ chân nhỏ của ta,
muốn thực hành quả thật khó khăn.
Ừm, nếu ta bái một tuyệt thế
cao nhân làm thầy, luyện thành cửu âm bạch cốt trảo, càn khôn đại na di, độc cô cửu kiếm gì đó, ta mới có thể suy xét ngược lại như thế nào.
Bởi vì ta bức thiết muốn chạy trốn, vì thế, ngàn chọn vạn tuyển một buổi tối đẹp trời, ta gói đồ khẩn thiết. . . trèo tường.
Thực ra, không nên trách ta trèo tường, cửa trước có thủ vệ của mỗ vương
gia, cửa sau có ám vệ của mỗ vương gia, nóc nhà có thị vệ của mỗ vương
gia, ta chỉ còn tường để đi. Nhưng là, cho dù tường vây của tiểu hộ cũng không cao, ta lại đánh giá cao năng lực của một thiếu nữ tử như mình,
sau khi trèo lên, ta không dám nhảy xuống.
"Tin Xuân ca mãi mãi
trường tồn [1]! Mặc kệ, ta cứ nhảy!" Hô nhỏ khẩu hiệu, ta bi tráng nhảy
lấy đà, sau đó. . . Giẫm bị thương một người qua đường.
Đương
nhiên, đây không phải nam thứ nhất cũng không phải nam thứ ba, chỉ là
một người qua đường gõ mõ điểm canh mà thôi. Lấy rp (nhân phẩm) thối nát không chịu được của ta, không muốn đi con đường kịch tình, vậy thì tình tiết máu chó sẽ không rơi vào người ta.
Ta giẫm người, sau đó lập tức tung cước chạy nhanh, xa xa, ta nghe được một giọng nói xa lạ kêu "Có quỷ a!!!!"
Đêm khuya kêu la cái gì? Đánh thức người khác thì làm sao bây giờ? Ta trợn trừng mắt, chạy càng nhanh hơn.
Cảm thấy chạy đã đủ xa, ta mới dừng lại, ta hậu tri hậu giác nâng lên cái
chân thiếu một chiếc giày, đột nhiên nhớ tới câu chuyện "Cô bé lọ lem".
Hình như lúc ta nhảy xuống tường bị vấp nên làm mất một chiếc giày. Khụ, đây không phải chuyện quan trọng, quan trọng là quý trọng trinh tiết,
rời xa tra nam!
Giờ phút này, ta còn không biết, ta không trốn
thì không sao, mỗ vương gia cũng chỉ có chút hứng thú với ta mà thôi, là loại hứng thú bình thường của nam nhân với nữ nhân. Lần này ta chạy. . . Liền khiến cho hắn có một loại hứng thú khác. Hơn nữa, giày của ta còn
bị hắn nhặt được, tấm sắt ở mặt trên đã bị lộ.
Chuyện này thì nói sau, hiện tại ta còn chưa biết, đang chìm đắm trong vui sướng vì chạy trốn được.
Ta biết hiện tại mỗ vương gia đã thăm dò thân thế mặt ngoài của ta, trong
trắng thuần khiết, không hề có chỗ nào khả nghi. Mà vài ngày nay, không
biết vì sao hắn không về vương phủ mà ở lại y quán, cùng ta ngẩng đầu
không thấy cúi đầu gặp mấy ngày. Mọi người đều nói, tâm của tra nam như
kim dưới đáy biển, đoán không được thì đừng đoán, ta nghĩ như vậy.
Ta không để ý chân thiếu giày, ôm ấp hi vọng tốt đẹp bôn chạy trên đường
cái trong đêm, đột nhiên, một chiếc kiệu hoa màu đỏ xuất hiện trước mặt
ta. Người nâng kiệu mặc hắc bào quỷ dị, đeo mặt nạ đầu lâu, tay cầm cây
đuốc, chân không chấm đất chạy băng băng về phía ta. Thấy được tình
huống quỷ dị này, ta không nói hai lời, xoay người chạy về phía y quán. . .
Ta nhăn mặt hung tợn, nhỏ giọng nói câu chỉ ta mới có thể nghe được ". . . Xuân ca, ta muốn về tiểu thuyết Tấn Giang!!! Đại thần siêu
nhân điện quang hãy ban cho ta lực lượng! Alcapa hãy cút đi!!! Không ngờ đi đêm lại gặp quỷ!" [2]
Ta chạy vài bước, đột nhiên dừng lại.
Bởi vì ta thấy một nam tử áo đen, hắn quay lưng đứng trước mặt ta, cách không đến một mét.
". . . . ." Ta làm bộ chính mình là một cao thủ võ lâm, im lặng nhìn hắn,
một bộ trang B [3]. Người này, hình như không có trong kịch tình.
Nam tử áo đen từ từ xoay người lại, lúc này ta mới nhìn thấy hắn đeo một
cái mặt nạ quỷ khủng bố. May mà dù mặt nạ rất dữ tợn nhưng cũng không
dọa được ta, xin xem nhẹ cái chân đang run rẩy của ta, cám ơn!
"Chào bạn hữu." Ta quyết định chào hỏi hắn.
Hắn không nói gì, im lặng nhìn ta thật lâu, ánh mắt nghiêm túc quét tới
quét lui trên người ta như đang xác nhận cái gì. Ta cảm thấy
từng đợt
gió lạnh thổi sau lưng, vì thế tiếp tục nói: "Bạn hữu ngươi họ gì?"
Hắn vẫn không nói, nhưng lúc này lại khoanh tay đảo mắt nhìn hai chân của
ta với vẻ xem kịch vui, ta cảm thấy hắn đang cười nhạo ta.
"Bạn hữu. . . Trời sắp sáng, mẹ ngươi gọi ngươi về ăn cơm."
Nghe xong lời mà ta nói với vẻ mặt không biểu cảm, bả vai của nam áo đen run run, ta đoán rằng hắn đang cười, nhưng mà không phát ra âm thanh. Ta
nhìn về phía sau, phát hiện kiệu hoa đằng sau đã tới gần, mành kiệu bị
xốc lên, bên trong lại không có tân nương, chỉ có một bộ đồ cho tân
nương mặc. Nam áo đen vung tay lên, quần áo liền bay vào tay hắn, hắn
đưa quần áo tới trước mặt ta.
"Bạn hữu, đêm khuya mặc đồ đỏ thẫm. . . Gọi quỷ đấy ngươi biết không?"
Vừa rồi bạn hữu này hẳn là dùng hấp tinh đại pháp, bằng tay nhỏ chân nhỏ
của ta, xem ra chỉ có thể dùng đầu óc, ừm, chân, đừng có run! Bình tĩnh!
"Ngày sinh của ngươi."
Nam áo đen rốt cuộc nói câu đầu tiên, giọng nói này, lạnh như băng, truyền
qua mặt nạ, dường như còn mang theo tầng tầng nhạc điệu. Giọng nói này,
thật dễ nghe. Rõ ràng là câu hỏi mà bị hắn nói thành câu trần thuật.
Ta tiếp tục mặt không biểu cảm, vô cùng bình tĩnh nhìn hắn: "Không lừa
ngươi, ngày này 18 năm trước là ngày giỗ của ta, ngươi xem, ta không có
bóng!" Ta vừa nói xong, ánh trăng bị mây đen che khuất bỗng lộ ra, chiếu rọi bóng người tươi mới của ta.
Ta, ta là loại rp gì. . .
Ta cố gắng tiếp tục bình tĩnh, chuyển động hai chân của ta, ra vẻ đang tản bộ: "Trời đã sáng, ta muốn về nhà ngủ, chào bạn hữu, gặp lại sau bạn
hữu." Ta mới đi vài bước, nam áo đen bỗng đặt tay lên vai ta. Lúc này,
chân ta bỗng mềm nhũn, nằm sấp dưới đất, một bộ nhát gan không biên
giới.
Bình thường lá gan của ta không nhỏ, nhưng đôi khi không nhỏ cũng phải nhỏ.
Ta mặt không biểu cảm, quỳ rạp trên đất, ngẩng đầu nhìn hắn: "Quỷ đại ca,
ngài đổi người khác được không? Ta mới 16 tuổi, sống còn chưa đủ. Ta
không nên làm quỷ tân nương. Được rồi, ngài không cần nói, ta muốn thông báo hậu sự trước đã!" Ta vươn bàn tay xanh tươi non mềm của mình, từ
dưới đất bò dậy. Tiếp theo, ta nhấc chân để chuẩn bị chạy lúc hắn nghe
hậu sự của ta!
Mục tiêu, chính là sông lớn cách đó không xa!
Tuy rằng ta thật phế vật, nhưng vào trong nước thì ngay cả cao thủ võ lâm cũng không bắt nổi ta.
Lúc trước ta nói một đống có hay không đều được, không phải sao? Ta lảm
nhảm nhiều như vậy mà không đánh ta hôn mê là bọn hắn ngu xuẩn, nếu lúc
này ta còn không chạy, thì là ta ngu xuẩn rồi! So với người trong kịch
tình, càng khủng bố là người không trong kịch tình khiến ta không biết
tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì!
Ta thấy nam áo đen quyết đoán đuổi theo mình, bằng năng lực của hắn, đuổi được ta là chuyện dễ dàng, nhưng ta sẽ cố gắng dùng chút nỗ lực cuối cùng. Khi hai tay của hắn chộp tới, ta quay đầu hô to một tiếng: "Có ám khí!" Hô xong, ta hung ác nhổ một
ngụm. . . nước miếng về phía hắn. Hơn nữa còn phun vào mắt hắn. Phun
xong, ta lăn một vòng tại chỗ, lăn vào sông lớn bên cạnh, bùm, ta đã
chạy trốn bằng đường thủy.
Thật ngu, chưa thấy ám khí như vậy bao giờ phải không, quá lạc hậu! Ta khoái trá lật người trong nước, bơi lội. . .
Ồ, đột nhiên ta nhận ra mình thật đáng khinh, đây nhất định là ảo giác.
[1] Từ Xuân ca lúc đầu là chỉ ca sĩ Lý Vũ Xuân, sau đó dần dần hình thành
một xu hướng buồn nôn trên internet. Từ nhỏ Lý Vũ Xuân đã có biệt danh
này, sau khi tham gia cuộc thi tiếng hát toàn quốc super girls năm 2005, biệt danh này được sử dụng rộng rãi. Những người phản cảm với cuộc thi
cũng gọi Lý Vũ Xuân là "Xuân ca". Trải quá các sự kiện, căn cứ vào thống kê của google trands, làn sóng Xuân ca đạt tới cao trào ở năm 2009.
"Xuân ca" được liên hệ với cuộc sống hàng ngày, trở thành khái niệm trừu tượng, bởi vậy sinh ra "Xuân ca giáo." Cuối cùng qua các giai đoạn
chuyển biến, "Xuân ca" trở thành một khái niệm vô hình không chỉ chỉ
riêng Lý Vũ Xuân. Một câu lưu hành nhất là: Tin Xuân ca mãi mãi trường
tồn.
[2] Alcapa hãy cút đi: Khi căng thẳng thì hay nói là có hàng vạn con thảo nê mã (chính là alcapa) chạy trong lòng, vì vậy ở đây bảo
nó hãy cút đi = cố gắng giữ bình tĩnh.
[3] Trang B: Hành vi khoe
khoang hoặc có tính chất lừa gạt nhằm thỏa mãn hư vinh. Biểu hiện khí
chất hoàn mỹ không khiếm khuyết của mình với người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com