Theo như sự phát triển của kịch tình, tài tử cũng sớm đã bởi vì tổn thương chuyện tình cảm mà
lui tới một thôn nhỏ làm tiên sinh dạy học. Hồi tưởng lại vị trí của
thôn này, ta yên lặng thở dài, lại phải lên đường, lần này ít nhất cũng
phải lắc trên đường hơn mười ngày mới có thể lắc đến cái thôn nhỏ kia.
Chỉ là, xa một chút cũng tốt, dù sao ta vẫn chưa nghĩ ra ngược tài tử kia
như thế nào mới có thể làm cho oán niệm biến mất. Thừa dịp thời gian đi
đường, ta phải suy nghĩ thật kỹ, phát động suy nghĩ giống như quỷ súc
của ta. Lần này chúng ta đi bộ, không dùng xe ngựa nữa, ngụy trang một
phen, đi đều là đường núi, dĩ nhiên là tránh mỗ Vương Gia cùng mỗ thương nhân thêm mỗ Giáo chủ lại thêm mỗ sát thủ.
Ta đột nhiên cảm thấy, hình như ta có kẻ thù khắp thiên hạ rồi.
Danh tiếng của Đoan Mộc Duệ vang rất xa, thiên hạ đệ nhất thông minh, tài
tử, mỹ nam tử, cơ hồ không có mấy nữ tử không biết hắn, ngay cả Lục Trúc cũng nghe qua đại danh của hắn vô cùng nhiều lần, thời điểm còn ở
thuyền hoa, những cô nương kia liền đặc biệt thích nói tới vị tài tử
này, nói gì nếu như có thể gặp hắn một lần, chính là chết cũng cam tâm
rồi.
Ta cảm thấy, nếu như thực sự gặp được, những cô nương kia đại khái sẽ chết không nhắm mắt.
Ta đã thấy nam nhân ngu xuẩn, nhưng ta chưa từng thấy nam nhân ngu xuẩn
như vậy, ta đã thấy nam nhân mắt tàn, nhưng ta chưa từng thấy nam nhân
mắt tàn như vậy. Vì ngược nữ chính, tác giả cơ hồ tự tay đẩy ngã thiên
hạ đệ nhất thông minh nàng thiết định, việc gì mà phải như thế chứ? Nữ
nhân tội gì làm khó nữ nhân? Ta chỉ nghĩ không biết trong đầu tác giả
rốt cuộc là cái gì.
Được rồi, trước kia trong mắt nàng ta chính
là một người dưới ngòi bút của nàng, nàng không cần suy nghĩ vì ta.
Trước khi tác giả xuyên vào trong sách, cũng tuyệt đối không ngờ chúng
ta là thân thể tồn tại sờ sờ. Tựa như nàng tồn tại ở thế giới của nàng,
chúng ta cũng thế, đối với những người như chúng ta, thế giới trong
sách, chính là thế giới của chúng ta, chúng ta cũng sống, sinh động,
biết khóc biết cười.
Chúng ta, chỉ là muốn cuộc sống cùng số mạnh tốt hơn một chút mà thôi, nàng động động tay là có thể làm được, tại
sao hết lần này tới lần khác không làm? Vì sự cao hứng của nàng? Vì sự
cao hứng của những người đọc sách? Nhưng rốt cuộc lại là tiếng mắng một
mảnh, đúng, nàng hồng, hồng đến oán khí ngất trời, dẫn tới việc nàng rốt cuộc xuyên qua.
Vì để cho mẹ của chúng ta, bản thân tác giả chân chính thể nghiệm sự hành hạ ta phải chịu đựng, ta tuyệt đối phải khiến
cho nàng gặp bi kịch.
"Thật không nghĩ tới người kia lại là người như vậy, thiệt thòi ta trước kia vẫn còn rất sùng bái hắn." Lục Trúc ưu thương nói, một bộ bị trọng thương: "Mặc dù hiểu rõ tiểu thư không lừa
gạt ta, nhưng ước mơ thời thiếu nữ của ta nên làm sao đây?"
Thấy dáng vẻ kia của nàng, ta vô cùng vô tình đạp nàng một cước: "Quăng xuống đất, đạp đạp đạp nát, rồi tự ăn lại."
"Không hổ là tiểu thư, quả nhiên tàn nhẫn!"
"Ngươi biết là được, không cần nói ra."
"Nhưng đây là sự thực mọi người đều biết." Lục Trúc nhoẻn miệng cười, thấy bộ
dạng oán khí mười phần này của nang, ta có thể cảm thấy nàng vẫn còn
đang ghi hận chuyện ngày đó ta biến mất cùng Sẹo ca. Vì để Lục Trúc
không đi trên con đường càng chạy càng sai lệch, ta quyết định nói sang
chuyện khác.
"Đối phó người kia, ngươi có ý kiến gì." Ta hỏi Lục Trúc.
Lục Trúc lập tức trầm mặc, nhẹo đầu suy nghĩ trong chốc lát: "Trực tiếp
thiến mà nói cũng quá đáng tiếc, thứ người như thế không hành hạ tinh
thần là không được, cho nên ta đề nghị quyến rũ hắn sau đó hung hăng
quăng hắn. . . . . . Tiểu thư làm gì đánh ta!"
Ta giơ tay gõ đầu Lục Trúc, đặc biệt bất đắc dĩ nhìn về phía bầu trời: "Tục, vô cùng tục, quả thật tục không chịu được."
"Trực tiếp giết." A Tam đi theo phía sau chúng ta đột nhiên mở miệng.
Ta cùng Lục Trúc khiếp sợ quay đầu lại nhìn hắn, ta mở miệng nói: "A Tam,
ngươi rốt cuộc quyết tâm muốn đi vào con đường sát thủ có tiền đồ rồi
sao?"
Lục Trúc cũng nói: "A Tam, ngươi phải cẩn thận suy nghĩ rõ
ràng, lấy tài nghệ của ngươi, giả vờ giả vịt dọa một vài người còn được, chớ bị người khác giết!"
A Tam mặt không chút thay đổi: "Chỉ là đột nhiên cảm thấy rất tức giận."
Ta bình tĩnh quay đầu lại, Lục Trúc cũng quay đầu lại, thở dài. Ta nói ra
chuyện về tài tử đó đã qua hai ngày, A Tam trừ cầm chủy thủ ra ngoài
thoáng một cái xiên được mấy con cá dưới sông lên nướng, không có bất kỳ phản ứng quá kích động nào, hiện tại mới nói tức giận, có thể . . . . . . vòng phản xạ hơi dài hay không?
Quả nhiên là ngốc Tam!
Ta cùng Lục Trúc tiếp túc vai kề vai đi, vừa đi vừa trò chuyện.
"Tiểu thư ngươi định làm gì?"
"Quyến rũ hắn, quăng hắn!"
". . . . . . Rõ ràng là người ta nghĩ tới." Lục Trúc rất là uất ức nhỏ giọng nói, cố tình dùng âm thanh ta có thể nghe được.
"Đặc điểm của hắn không phải mắt tàn sao, dịu dàng sao, đồng cảm sao, đa
tình lại đong đưa sao. . . . . ." Ta đếm trên đầu ngón tay nói: "Ta liền muốn mắt tàn cho hắn nhìn, hắn không phải thích biểu muội sap, ta sẽ
làm biểu muội!"
"Không hiểu rõ lắm a tiểu thư." Lục Trúc mơ hồ nhìn ta.
Ta cười: "Thời điểm ngươi nghe hiểu được chính là tiểu thư, hiểu không?"
"Ta cảm giác nếu như lại nói không hiểu nhất định sẽ bị tổn hại, nhưng nếu
nói hiểu vẫn sẽ bị tổn hại, cái gì cũng không nói có thể khá hơn một
chút hay không?"
"Ngươi cứ nói đi?" Ta nhàm chán ngáp một cái, thời gian đi đường chính là nhàm chán như vậy.
"Lần này để cho ta tới."
Khi ta cùng Lục Trúc vừa nói chuyện, một âm thanh chen vào, là Sẹo ca.
Ta từ từ quay đầu, nhìn Sẹo ca cùng A Tam mặt không biểu tình, thuộc tính
kiêu ngạo đột nhiên bị kích phát, người mất hứng hai ngày này rốt cuộc
chịu nói một câu bình thường rồi sao? Chỉ là, những lời này dường như
không phải câu hỏi.
Sẹo ca không để ý tới sự khiếp sợ của ta, mở miệng nói: "Ta không phải đi quyến rũ hắn, ngươi có thể an tâm."
"Không không không, ta chỉ là lo lắng ngươi thương tâm, thương tổn tới tâm hồn non nớt." Ta vội vàng lắc đầu, chứng minh ta không có tùy tiện hiểu
sai, ta mới sẽ không hiểu sai đâu, ta là người như vậy sao!
Sẹo
ca đưa tay nắm được mặt của ta: "Tâm hồn đen sì của người kia khiến cho
ta hoàn toàn không có biện pháp tin tưởng, chuyện hiện tại ngươi cần làm cũng không phải là chuyện của một mình ngươi, luôn để nữ nhân xông vào
trước khong phải chuyện nam nhân tốt nên làm, cho nên lần này ta tới."
Tới cái gì? Bán nhan sắc sao? Nghĩ đến gương mặt Sẹo ca vô cùng giống ta,
đầu óc của ta lại không thể khống chế nghĩ sai. Sau khi Sẹo ca nói như
vậy, lại một mình bước đi buồn bực không lên tiếng nữa, không, hắn cũng
không phải là không mở miệng, hắn sẽ hừ hừ mấy tiếng đơn giản để chứng
minh sự hiện hữu của hắn.
Chúng ta chạy mười ngày đường, rốt cuộc long đong mệt mỏi đến được thôn nhỏ của tài tử đang ở, Lục Trúc mãnh
liệt muốn gặp ngụy tài tử làm thương tổn trái tim tuổi trẻ của nàng, mới tới nơi, chúng ta còn chưa kịp tìm một chỗ hảo hảo qua đêm, liền chạy
tới bờ tường trường tư thục tài tử mở ra.
Bốn người chúng ta
chỉnh tề nằm ở đó, nhìn vào bên trong, bên trong có rất nhiều tiếng tiểu hài tử đọc sách, tiểu hài tử bên trong mặc dù không ít, nhưng nhìn một
cái lại có thể nhìn thấy tài tử ngay, ai bảo hắn một thân nổi bật như
vậy? Áo trắng quần trắng giày trắng, làm tang sự sao? Ngay cả cây quạt
cũng trắng, thẩm mỹ của biểu muội này không thể không nói. . . . . . Rất rất là. . . . . .
Tài tử cũng không biết hắn đã bị chúng ta bức
bách vây xem, hắn mang theo nụ cười ôn nhu nhìn đám học trò của mình,
kiên nhẫn giáo dục những hạt đậu đỏ nhỏ này, thoạt nhìn bề ngoài, hắn là một người vô cùng bình thường lại dịu dàng.
Chúng ta nằm ở trên
tường đánh giá diện mạo tài tử, y phục, phong cách, chiều cao, nhiệt
liệt thảo luận, chờ chúng ta thảo luận xong, lại phát hiện. . . . . .
Một người vóc dáng cao gầy là ta xuất hiện. Lục Trúc kinh hãi, nàng
khiếp sợ nhìn Sẹo
ca cơ hồ có cùng gương mặt với ta, lời cũng quên nói
ra.
Thì ra là, thời điểm chúng ta đang thảo luận, Sẹo ca đã chạy
đi dịch dung rồi. Bởi vì bản thân hắn đã có dáng dấp rất tương tự ta,
chỉ cần che chữ ở trên mặt, làm cho ngũ quan trở nên nhu hòa một chút,
đó không phải là một ta khác sao?
Chỉ là, hắn đây là muốn dựa vào mặt của ta hành động! ? Ta nguy hiểm nheo mắt lại, còn nói ta hiểu sai, ta căn bản không có hiểu sai, hắn thật sự muốn đi quyến rũ tài tử đó,
hơn nữa còn dựa vào gương mặt của ta. Tâm hồn Sẹo ca tuyệt đối vặn vẹo,
không được, ta không thể để cho hắn như vậy đi ra ngoài.
Ta đứng trước mặt hắn, ngăn cản hắn: "Ngươi không thể làm như vậy, ngươi làm như vậy, sẽ biến thành thật biến thái!"
"Là cái gì? Có thể ăn sao?" Sẹo ca học bộ dáng của ta, đưa ra đầu ngón tay
út, móc móc lỗ mũi, bộ dạng hèn mọn bỉ ổi này, quả thật giống ta như
đúc.
Ta che mặt một phen, cảm giác, lần này tài tử có lẽ càng thêm bi thống hơn so với những người khác.
Ta quay đầu lại, không muốn đi để ý Sẹo ca biến thái, tiếp tục nhìn tài tử nghiên cứu kế tiếp nên hành động như thế nào. Thời điểm ta quay trở
lại, thấy tài tử đã ra ngoài nghỉ ngơi, bọn nhỏ đều ở đây ngoan ngoãn
luyện chữ. Tài tử mới ngồi ở bên ngoài nghỉ ngơi chưa được mấy phút, bên ngoài một cô nương trẻ tuổi cầm giỏ liền đi về phía hắn.
Cô
nương kia rất là ngượng ngùng nói gì đó, trong mắt đều là tài tử. Tài tử giống như đang cự tuyệt cái gì, nhưng vẫn vô cùng dịu dàng, dịu dàng
đến người ta căn bản không coi sự cự tuyệt của hắn là quan trọng, trực
tiếp lấy điểm tâm trong giỏ ra, đặt ở tài tử trước mặt.
Tài tử
rất khổ não hơi nhíu lông mày, thời điểm ta cho là hắn đang muốn tiếp
nhận, hai viên đá bay về phía khuỷu tay tài tử, tài tử lập tức nhào về
phía trước, đẩy ngã cô nương kia. Hơn nữa, hai tay hắn còn chống trước
ngực cô nương kia, hai tay nắm chắc.
Nếu như, cô nương kia là một cô nương bình thường, lúc này cho dù thích tài tử cũng có thể cho hắn
một cái tát, kinh sợ rời đi, nhưng cô nương này rõ ràng không phải bình
thường. Bị té nhào xuống đất, bị nắm ngực, nàng ngược lại không xấu hổ,
ngược lại rất kích động rất hưng phấn nhìn tài tử, đôi tay bắt được tay
tài tử, không để cho hắn rút lui.
Ta yên lặng nghiêng đầu nhìn Sẹo ca, ở trong lòng cảm thán một câu, quả nhiên, Sẹo ca phát ám khí mới thật là tuyệt sắc sao?
Sẹo ca hướng ta nhíu lông mày, từ trong lỗ mũi hừ hừ ra mấy tiếng.
Không được, ta tại sao có thể để Sẹo ca chiếm tiên cơ, ta nhất định phải làm
gì mới được! Nghĩ như vậy, ta quyết định tiến hành kế hoạch trước đây
của ta. Ta tuột xuống tường rào, chạy tới cửa trường học, đứng trước cửa làm bộ như lơ đãng nhìn vào, sau đó thấy được cảnh tượng đồi phong bại
tục bên trong.
Một cô nương bình thường thấy một nam nhân đè một
nữ nhân xuống đất sẽ phản ứng ra sao đây? Ta "A!" một tiếng sợ hãi rồi,
đem toàn bộ hài tử cũng dọa ra ngoài. Đồng thời, cũng dọa cho tài tử
đứng lên.
Hắn vội vàng nhìn về phía cửa, vừa hay nhìn thấy ta.
Lúc này ta đã chuẩn bị kỹ càng công việc, khi hắn quay đầu nhìn sang, ta lộ ra nét mặt khiếp sợ, hơn nữa, ánh mắt kia của rõ ràng cho thấy, ta biết hắn. Tiện tay, ta lại dẫn cảm xúc bi thương, từng bước bước đi qua,
nước mắt của ta lấy tốc độ người thường khó có thể tưởng tượng được tụ
lại trong hốc mắt, con mắt đỏ ngàu, trong thần thái mang theo khó mà tin được, mang theo tuyệt vọng.
"Biểu ca, làm sao ngươi lại ở chỗ này? !" Ta hỏi hắn, tư thái một loại tra vấn!
Tài tử bị ta chấn động lui về phía sau mấy bước, hắn tràn đầy không hiểu cùng nghi ngờ, dùng ánh mắt vô cùng xa lạ nhìn ta.
Thấy vậy, ta lại nói: "Ngươi không phải là muốn lấy mộng cô kia chứ? Mộ Dung Phục, Mộ Dung biểu ca, ngươi rõ ràng bỏ ta đi thành thân, tại sao lại
xuất hiện ở nơi này, hơn nữa, hơn nữa còn. . . . . ." Ta vung tay lên,
nước mắt rớt xuống, một bạt tai quăng tới.
"Ba!" một tiếng, nửa bên mặt của hắn lập tức đỏ.
Động tác lần này của ta rất chậm, thế nhưng hắn lại không né tránh, bởi vì
một tiếng biểu ca kia của ta, cũng bởi vì nét mặt đau lòng muốn chết này của ta, hơn bởi vì nhân vật của hắn được thiết định dịu dàng. Ta đánh
hắn xong, hắn vẫn không tức giận với ta, lông mày chỉ hơi nhăn lại nói:
"Vị cô nương này, ngươi nhận lầm. . . . . ."
Hắn còn chưa nói
hết, ta lập tức rút khăn lụa ra, kịch liệt ho lên, thời điểm lấy khăn
lụa ra, trên khăn tay xuất hiện vết máu. Thấy đỏ tươi chói mắt như vậy,
tài tử lập tức nói không ra lời. Thời điểm thân thể ta xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ, hắn còn muốn tới đỡ ta, ta cũng chuẩn bị để cho hắn đỡ.
Lần này, ta muốn biến hắn thành thế thân, ta muốn tạo ra tình tiết thế
thân! Tức chết nha, chính là không giải thích được mà tức chết.
Nhưng thời điểm ta chờ tài tử đưa tay tới, Sẹo ca chỉa vào khuôn mặt của ta
giống như trận gió chà xát tới, "Ba!" một tiếng, lần nữa quăng tại trên
mặt tài tử, quăng đến tài tử lập tức ngã xuống đất, liên tiếp bị đánh,
đụng phải tường, chờ lúc hắn bò dậy, mũi và miệng cũng chảy máu. . . . . .
"Ngươi không xứng chạm vào muội muội ta!" Ta nghe được Sẹo ca nói như vậy.
". . . . . ." Ta có thể không thừa nhận người tỷ tỷ này không?
Không đợi ta muốn có động tác kế tiếp, Lục Trúc cũng chạy tới, nàng một cước đá vào trên đầu tài tử, tài tử bị đạp hôn mê.
Tiếp đó, ta lại nghe thấy âm thanh của Lục Trúc: "Ngươi không xứng gặp lại tiểu thư!"
Cuối cùng, A Tam mới chầm rì rì tới đây, hắn nghĩ nửa ngày, hình như rốt
cuộc nghĩ tới hắn nên nói cái gì. Hắn mấy bước bước qua, đứng ở bên cạnh tài tử đã ngất đi, mặt không biểu tình: "Biểu thiếu gia, ngươi chết
thật hảo thảm."
Cô nương lúc trước bị tài tử nắm ngực khiếp sợ ngồi tại một bên, thật lâu mới mở miệng: "Hắn, hắn còn chưa chết đi. . . . . ."
Ta yên lặng dùng khăn tay che miệng lại, ho đến kinh thiên động địa, để
biểu hiện ta tuyệt đối trong sạch, để biểu hiện ta tuyệt đối vô tội. . . . . . Tổ đoàn bốn người, quả nhiên quá hung tàn rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com