Biểu muội là loại
người cho dù muốn hộc máu, cũng sẽ nhẫn nại. Cho nên, nàng không hộc máu như nguyện vọng của ta, nàng chỉ là dùng ánh mắt vô cùng uất ức vô cùng bất đắc dĩ vô cùng bi thương thêm không thể tin nhìn tài tử.
Tài tử liền một ánh mắt cũng không cho nàng, loại tra nam trong văn này,
sau khi nữ chính tốt đẹp cùng tra nam chính, sẽ phơi bày một mặt vô cùng cặn bã của hắn đối với nữ phụ. Hỏi tại sao phải như vậy? Bởi vì tác giả muốn hắn cặn bã tới ngược nữ phụ còn tẩy trắng chính mình. Trong nguyên kịch, thòi điểm nữ chính bị thương một ánh mắt hắn cũng không cho nữ
chính, vậy mà, hiện tại kịch tình bị ta thay đổi, một ánh mắt hắn cũng
chưa cho biểu muội thân là nữ phụ.
Hắn chỉ nhìn ta, dịu dàng nhìn ta, sau đó nói: "Ta không biết nàng."
Sau khi biết được bộ mặt thật ác độc của biểu muội, tài tử liền hung ác tàn nhẫn với biểu muội, nguyên văn cũng nói như vậy. Mà biểu hiện hiện tại
của tài tử, ta có thể cho rằng hiện tại ta đã rất thành công, thành công khiến cho tài tử nhận thức được bộ mặt thật cuả biểu muội hay không?
Sau khi nghe lời nói của tài tử, ánh mắt của biểu muội lập tức thay đổi, nàng hình như không cách nào nữa nhẫn nhịn nữa.
Ngay vào lúc này, ta hướng Lục Trúc giật giật đầu ngón tay, đây là nhắc nhở
nàng, nên khởi động kế hoạch B! Lục Trúc được lệnh, ném cái ghế băng bên cạnh xuống đất một cái, cái ghế băng lập tức chia năm xẻ bảy, phát ra
một hồi tiếng động không hề nhỏ. Cái ghế băng vỡ không bao lâu, bên
ngoài đột nhiên xông tới một người nam nhân vóc dáng cao lớn, tướng mạo
khôi ngô.
Nam nhân kia vừa tiến đến, sẽ dùng ánh mắt khóa chặt biểu muội cô nương lại.
"Có thể để cho ta tìm được, nữ nhân này!" Nam nhân khôi ngô nhìn biểu muội
lớn tiếng nói: "Kể từ khi ngươi gả vào Trương gia chúng ta, chúng ta làm gì chuyện thật có lỗi với ngươi sao? Độc phụ này! Thế nhưng hại chết
đại ca ta còn chưa tính, còn mang theo gia sản chạy trốn. May mà ta một
đường đi theo ngươi, mới có thể tìm được!"
Nam nhân khôi ngô đang trình diễn này là ai đây? Đương nhiên là tiểu thúc tử [1]!
[1]: em trai của chồng
Biểu muội vừa thấy nam nhân này, bị dọa đến trắng mặt lui về phía biểu ca:
"Không, ta không có hại hắn, là chính bản thân hắn bị bắt vào đại lao,
không liên quan gì tới ta!"
"Còn nói không liên quan gì tới
ngươi, ngươi chê ta đại ca không cách nào sinh con, cho nên vụng trộm
với Nhị đường thúc của ta, còn có thai! Đại ca ta xóa đi đứa con của
ngươi thì có gì sai? Thế nhưng ngươi lại vơ vét tội trạng của Trương gia gia đi tố cáo với quan phủ, làm hại cả nhà của ta bị bỏ tù, làm hại
Trương gia ta cửa nát nhà tan!" Nam nhân muốn đến bắt biểu muội, biểu
muội thật nhanh bắt được biểu ca, trốn ở phía sau biểu ca, đẩy ta đến
giữa giường.
Thân thể ta yếu đuối ngã về phía sau, a, đụng phải cột giường, trong miệng không cẩn thận cắn vỡ thứ gì đó, đau quá. . . . . .
Lần này ta bị động chảy máu, hết sức thê thảm.
Tài tử thấy vậy, vội vàng kéo ta trở về, ôm trong ngực. Hắn hiện tại rốt
cuộc cho biểu muội một ánh mắt, hắn dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn
biểu muội, một lúc lâu mới mở miệng nói chuyện: "Ngươi, không ngờ ngươi
lại làm ra chuyện như vậy!"
Biểu muội lần này thật sự khóc lên,
vừa khóc vừa lắc đầu: "Biểu ca cứu ta, nếu như bị bắt lại, ta sẽ chết ở
trong tay bọn họ, bọn họ hiện tại hận thấu ta!"
Tài tử vô tình
đẩy nàng ra, lạnh lùng nói: "Nếu ngươi làm chuyện như vậy, đương nhiên
phải bị trừng phạt. Ngươi muốn ta cứu nguoi như thế nào, tâm tư của
ngươi khi nào thì bắt đầu trở nên ác độc như vậy? Hại người Trương gia
còn chưa tính, lại còn nghĩ đến hại Yên Nhiên!"
Mặt của biểu muội mặt bây giờ bị sợ đến trắng bệch, nàng thế nào cũng không nghĩ đến chuyện này.
Nội tâm ta cười hả hê, đào bẫy cho đám người này nhảy vào, rất có cảm giác thành tựu.
Biết được kịch tình đối với ta mà nói thật sự là vô cùng hữu dụng, ban đầu
tác giả vì ngược nữ phụ, tẩy trắng tra nam chính, dĩ nhiên muốn viết xấu nữ phụ. Lúc mới bắt đầu chỉ là miêu tả biểu muội cỡ nào ác độc hại nữ
chính, để đạt được mục đích của mình, khi đó liền đơn giản miêu tả một
chút bi kịch nhà chồng nơi nàng gả đến.
Đợi nữ chính bị ngược
xong, tra nam chính liền bắt đầu muốn tẩy trắng rồi, vì vậy tác giả bắt
đầu tát nước bẩn lên người nữ phụ. Trương gia tại sao bị hủy? Bởi vì
biểu muội, cái này cũng chưa tính, còn cấp thêm cho nàng một tội danh
vụng trộm. Sau khi làm cho biểu muội không thể bị tô đen hơn được nữa,
lại để cho tài tử lạnh lùng vô tình đối xử với biểu muội để tẩy trắng
bản thân mình.
Hiện tại a, ta vừa muốn cho nước bẩn dội ra ngoài, cũng muốn cho tài tử không có cơ hội tẩy trắng.
Biểu muội bị kích thích lớn, thế nhưng không chút nào phát hiện tiểu thúc
nhà nàng nét mặt rất cứng ngắc, từ đầu tới đuôi chỉ có một nét mặt dử
tợn, lông mày cũng không động, âm thanh càng thêm không hề phập phồng.
Đúng rồi, nàng làm sao có thể nghĩ đến một tiểu thúc vẻ mặt dữ tợn như
vậy không phải là tiểu thúc nhà nàng đây? Nàng làm sao có thể nghĩ đến,
"tiểu thúc" này đang rất nghiêm túc đọc thuộc lời thoại đây?
Nếu
thật sự là tiểu thúc, lúc này cũng không phải là mang theo lời kịch vạch trần tội trạng của nang, mà là trực tiếp động thủ rồi.
Tài tử
không chịu giúp biểu muội, biểu muội lúc này liền tuyệt vọng. Đột nhiên, môt cây chủy thủ bị nhét vào trong tay biểu muội, nàng thậm chí không
biết là người nào nhét.
Lục Trúc nhìn tay mình, tựa như mới vừa rồi nàng chẳng hề làm gì cả, vểnh ngón út lên.
Trong chớp nhoáng này, ta đối với động tác nhanh chóng của Lục Trúc cảm thấy
kính nể! Mặc dù, kịch bản này là ta an bài tốt, nhưng Lục Trúc cũng làm
tốt nhất, không hổ đã được dạy dỗ!
Trong tay biểu muội đột nhiên
có cây chủy thủ, hơn nữa từ hướng nhìn của tài tử cũng không thấy được
là ai đưa chuyr thủ cho nàng, chờ khi biểu muội mờ mịt quay đầu, tài tử
lập tức khẩn trương đem ta bảo hộ ở trong ngực.
"Ngươi muốn làm
cái gì? Còn không buông thứ trong tay xuống. Ngươi đã làm sai nhiều
chuyện như vậy rồi, còn muốn vẫn sai lầm thêm sao? Ngươi tỉnh táo chút
đi!" Tài tử tràn đầy phòng bị nhìn biểu muội, hảo hảo che chở ta.
Ta hướng về phía biểu muội lộ ra một nét mặt cong cong, lần nữa sâu sắc kích thích biểu muội.
Nàng run rẩy cầm chủy thủ trong tay, ánh mắt quét qua mỗi người chúng ta ở đây.
"Đều là các ngươi làm đúng không đúng? Các ngươi thông đồng để hãm hại ta!
Biểu ca, ngay cả ngươi cũng không tin tưởng ta!? Đúng, chuyện của Trương gia là ta làm, ta chỉ muốn cuộc sống trôi qua khá hơn một chút mà thôi, có gì sai? Tại sao mỗi người các ngươi đều muốn vu cáo hãm hại ta, tổn
thương ta! Biểu ca, nếu không có người nữ nhân này, chúng ta cũng sẽ
không biến thành như vậy. . . . . ." Nét mặt biểu muội nảy sinh ác độc,
nàng hung hăng nhìn ta chằm chằm: "Ngươi đã hại ta như vậy, ta cũng
không để cho ngươi sống dễ chịu!"
Nói xong, biểu muội cầm chủy thủ liền xông vọt về phía ta, tốc độ vô cùng nhanh.
Tài tử kêu to: "Dừng tay!"
Vậy mà, biểu muội đã vọt tới trước mặt, trốn chạy không kịp. Từ phương
hướng tài tử không thấy được ta khẽ nhếch miệng, nhìn tài tử xoay người
nhào tới trên người ta, bị một đao của biểu muội. Biểu muội là một nữ
hài tử, hơi sức không tính là lớn, vì vậy bị thương không sâu, cũng
không thương tổn đến nội tạng, đao chỉ là đâm vào mông của tài tử mà
thôi.
Tài tử không hoài thai, tổn thương cũng không phải là bụng, vì vậy hắn không sinh non nguy hiểm. Ta hơi tiếc nuối, chủy thủ này,
làm sao không hề có chút gai bên trong, nếu có như vậy. . . . . . Tài tử sẽ nửa đời sau đều đại tiện không khống chế. Ơ, ý tưởng này hơi bỉ ổi,
vẫn là dừng lại thôi.
Biểu muội một đao đâm trúng cái mông tài
tử, tài tử đau đến hí một tiếng. Ta giả bộ lo lắng che bít vết thương
của hắn, trên thực tế cũng đẩy chủy thủ sâu thêm vào mấy phần, khiến
tài tử vốn yếu ớt đau đến hôn mê bất tỉnh. Nhìn tài tử té xỉu ở trong lòng
ta, cái mông chảy máu, ta cười cười.
Biểu muội trừng lớn mắt, vừa muốn nói gì, lại bị "Tiểu thúc" một tay đao đánh ngất, lôi ra ngoài.
Mất máu quá nhiều cũng sẽ chết người, vì vậy ta cùng Lục Trúc hợp lực đem
tài tử dời đến trên giường, để cho hắn nằm sấp, tiếp đó để Lục Trúc đi
mời đại phu.
Sau khi đem biểu muội ném vào phòng chứa củi, A Tam
quân rốt cuộc tháo tấm da dữ tợn trên mặt ra. Ta sợ hắn diễn không giống đặc biệt để cho Sẹo ca giúp một tay đem tấm da mặt này làm cho vô cùng
dữ tợn, cũng bởi vì như thế, gương mặt này liền bị cố định trạng thái
"hung ác", dùng để dọa người vô cùng thích hợp.
Sau khi kéo da mặt dữ tợn xuống, lộ ra A Tam vẫn là mặt không biểu tình như vậy.
Nhìn đến gương mặt này của hắn, ta có thể tưởng tượng ra được hắn mới vừa rồi là thế nào đọc lời kịch, đứa nhỏ này. . . . . .
Lần này, chúng ta phân công hợp tác vẫn rất hoàn mỹ như cũ, ta giả bộ bệnh, Lục Trúc phụ trách vu cáo hãm hại, Sẹo ca phụ trách hậu cần tạm thời
không cần ra mặt, A Tam phụ trách học thuộc lòng. Kế hoạch B lần nữa
hoàn thành dưới sự hợp tác hoàn mỹ của chúng ta, hiện tại, cũng chỉ còn
lại một màn ngược cuối cùng, kế hoạch C!
Rất nhanh, Lục Trúc liền mời đại phu trở lại, đại phu nhìn cây chủy thủ đâm trên mông tài tử, ngoài ý muốn một lúc lâu.
"Tiên sinh gần đây thế nào lắm tai nạn như thế, đây đã là lần thứ ba lão phu
thấy tiên sinh bị thương." Lão đại phu vuốt chòm râu thật dài, cảm thán
nói như thế.
Đầu ta xuất hiện danh hiệu hoa lệ "Hại hắn lắm tai nạn", lo lắng nhìn nét mặt tái nhợt của tài tử.
"Đại phu, phiền toái." Vẻ mặt ta muốn bao nhiêu thâm tình liền có bấy nhiêu
thâm tình, muốn bao nhiêu nghiêm túc cũng có bấy nhiêu nghiêm túc nhìn
chăm chú vào tài tử, nội tâm vui mừng nở một đóa hoa nhỏ.
Lão đại phu nên băng bó cho tài tử, ta không nên nhìn nữa, liền dẫn Lục Trúc đi ra ngoài. Chúng ta điên a điên a chạy đi nhìn Sẹo ca lúc này đã dịch
dung thành "biểu ca". So với tài tử mà nói, biểu ca này khí vũ hiên
ngang, vóc người cao lớn, tuấn mỹ đến không có chút nhược khí nào!
Quan trọng nhất là, hàng này so với tài tử bền chắc hơn nhiều, không hổ là hán tử thô ráp.
Đại phu rút đao ra cho tài tử, ta liền để cho A Tam lưu lại giúp đỡ, dù sao lúc này tài tử cũng không được. Cũng tốt, hôm nay chúng ta có thể hảo
hảo thu thập một chút, đợi ngày mai đến, lại trình diễn kế hoạch C cứu
tỉnh tài tử, lại ngược, rồi kết thúc công việc bỏ chạy! Chờ khi tài tử
phát hiện không đúng, chúng ta đã đi từ lâu, hơn nữa, lấy sự thông minh
của hắn, ta rất hoài nghi hắn có thể phát hiện ra cái gì không đúng hay
không.
Chúng ta đã sớm mua một chiếc xe ngựa để ở hậu viện, Sẹo
ca dựa vào khuôn mặt tuấn mỹ tiêu sái của biểu ca ôm bảo bối gà nhà hắn
lập tức đưa vào trong xe, gà này hắn chuẩn bị mang đi, sân này sao, cuộc sống này sao, dù sao chúng ta hoàn toàn không thiếu bạc. Nếu tương lai
có khả năng rời khỏi thế giới này, bạc cũng không mang đi được, còn
không bằng tiêu xài sạch sẽ ở thế giới này.
Như đã nói qua, ta
hiện tại mới phát hiện, mọi người đều là dùng của ta bạc nuôi dưỡng, vậy ta là nuôi nhiều dạng ăn cơm chùa sao? Ta vừa nghĩ tới, vừa lấy bảo bối bột thuốc của ta ra, đi trước hạ thuốc biểu muội, để cho nàng trong
vòng bảy canh giờ cũng không tỉnh lại, lại nhìn đến tài tử. Hắn bây giờ
còn đang hôn mê, lão đáng thương.
Ta hào phóng nhường phòng của mình lại, cùng Lục Trúc nhét chung một chỗ ngủ một giấc.
Ngày hôm sau, ta vẫn thức dậy đặc biệt sớm, bởi vì muốn sớm giải quyết một
chút, ta đây sáng sớm hưng phấn đến không được. Mặc dù ta đặc biệt hưng
phấn, vẫn là muốn giả vờ giả vịt. Ta đem điểm tâm, vào phòng, chỉ thấy
tài tử đang khẽ mở mắt ra.
Ta nhìn thấy hắn tỉnh, lập tức vui mừng bước nhỏ đi tới, để bữa sáng ở một bên trên bàn.
"Biểu ca, ngươi đã tỉnh?"
Tài tử mờ mịt gật đầu một cái, qua một hồi lâu, mới phục hồi tinh thần lại, dùng ánh mắt lo lắng nhìn ta: "Thân thể của ngươi thế nào, làm sao đã
xuống đất rồi."
Ta lộ ra vẻ mặt không được tự nhiên, suy nghĩ
trong chốc lát, vẫn là nói: "Đại phu nói là hồi quang phản chiếu, chỉ
là, ta mới không tin những thứ này. Chẳng qua là cảm thấy rất lo lắng
cho biểu ca, đột nhiên thân thể cũng có hơi sức, ta nghĩ có lẽ là bệnh
mau khỏi rồi."
Tài tử lộ ra biểu tình lo lắng hơn, không nói gì.
Ta cảm thấy, lời này của ta rất giả, nếu tài tử tin, chỉ có thể trách chính sự thông minh của hắn, không thể trách ta.
Ta dịu dàng bưng cơm đi qua, trơ mắt nhìn tài tử: "Ta cho ngươi ăn được không?"
Tài tử làm sao có thể cự tuyệt, dĩ nhiên là gật đầu nói tốt lắm. Tài tử lúc này còn không biết, đây là một bữa cuối cùng trước bi kịch. Bởi vì đã
dự đoán sau này tài tử sẽ có bao nhiêu bi kịch, lúc này ta muốn bao
nhiêu dịu dàng liền có bấy nhiêu dịu dàng, khiến tài tử sinh ra ảo giác
hắn hiện tại vô cùng hạnh phúc.
Sau khi hắn ăn điểm tâm xong, ta
liền bưng chén đi ra ngoài, còn thân thiết đóng cửa lại cho hắn. Ta đi
tới phòng bếp bên ngoài cầm chén để xuống, liền cùng Lục Trúc đi về phía phòng chứa củi. Chúng ta phải làm chút chuyện bỉ ổi, chuyện có bao
nhiêu bỉ ổi đây? Chính là xé y phục của một phụ nhân đã có chồng, đưa
đến trên giường một người chưa lập gia đình là biểu ca.
Ta cùng Lục Trúc liếc mắt nhìn nhau, tà ác cười.
Trong kịch bản của ta, hiện tại biểu ca thật cũng nên ra sân, hắn phải đột
nhiên xuất hiện, đi kích thích tài tử! Vì kịch hay phía dưới, ta cùng
Lục Trúc động tác lỗ mãng xé ý phục của thiếu phụ kia, lại tiếp tục vui
vẻ trở về nghe lén
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com