Hai người Lục Trúc
cùng A Tam cũng uống thuốc ta làm, vì vậy giọng nói của bọn họ bây giờ
khàn khàn tương đối phù hợp với lão nhân, nên không sợ bị người phát
hiện. Nhưng ta vốn là người trẻ tuổi, vì vậy chưa uông dược vật thay đổi giọng nói, lúc này ta đây vô cùng muốn hỏi một chút, có chút hối hận
nào không? Vô cùng hối hận!
Dưới loại tình huống, đột nhiên lui
xuống sẽ khiến người hoài nghi hơn, chúng ta chỉ có thể ngồi xuống. Lục
Trúc vô cùng có tự tin đối với thuật dịch dung của Sẹo ca, lớn tiếng gọi tiểu nhị bên cạnh vào, chọn món ăn. Hiện tại trên vai bọn họ có chút
đồ, mặc dù hành động không tiện lắm, nhưng như vậy lại thêm dáng vẻ của
người già, khiến cho bọn họ dễ dàng tiến nhập vào nhân vật hơn.
Nhân vật chính là đứa nhỏ Lục Trúc này quá vui vẻ rồi, phải dùng ngoại vật siết chặt lấy nàng, tránh cho bị lộ.
Sau khi Lục Trúc chọn món xong, ta lập tức vểnh tai lên, muốn nghe một chút hai bàn trước sau đang nói chuyện gì.
Ta không nghĩ tới bây giờ Vương Gia có thể ngồi cùng bàn với hoàng thương
[1], cũng không có cãi vã, quan hệ của bọn họ trở nên tốt hơn, có phải
đại biểu, môt khi ta bị bọn họ phát hiện, sẽ cực kỳ xui xẻo hay không?
A, thật là làm cho ta lo lắng. Khi ta đang nghĩ biện pháp nghe lén, ta
phát hiện tai của Giáo chủ đại nhân ngồi ở trước mặt cũng giật giật,
hình như cũng đang nghe lén hai nam nhân phía sau đang nói gì.
[1]: Ta chú thích một chút, đây là anh thương nhân nhé, không phải hoàng thượng
Sau khi hắn nhìn thấy ở giữa có người ngồi, trong ánh mắt rõ ràng thoáng
qua một tia chán ghét, rất dễ nhận thấy, hắn đang trách chúng ta chặn
đường hắn nghe lén.
Giáo chủ hiện tại thay đổi rất nhiều, da
không còn tái nhợt như lúc mới gặp, khỏe mạnh không ít, vẻ mặt cũng
không tối tăm như trước kia nữa. Thật sự kỳ quái, chẳng lẽ nối lại vật
kia rồi hả? Vậy thế giới này cũng quá thần kỳ thôi. Ta thật không dám
ngắm nhìn bộ vị phía bắp đùi hắn, ta biết rõ Giáo chủ là một người nhạy cỡ nào, ánh mắt của ta dám quét qua xem, ta bảo đảm hắn lập tức phát
hiện.
Được rồi, ta trước tiên vẫn không nên rối rắm vấn đề vật
kia rốt cuộc còn ở trên người hắn hay không, thân phận của ta không bị
phát hiện, mới là quan trọng nhất.
Giáo chủ biết thân phận ta là
Vương Tiểu Hoa, cũng biết ta đều có liên quan đến hoàng thương cùng
Vương Gia, hắn xuất hiện tại nơi này, nhất định là muốn tìm ra tung tích của ta, ta phải tỉnh táo.
Trước khi món ăn lên, ta an tĩnh uống
mấy ngụm trà, vừa nghe Lục Trúc một bộ mặt nông phụ chưa từng thấy qua
cảnh đời nói chuyện, nói nghe được từ bên ngoài nơi nào chơi vui, nơi
nào phong cảnh đẹp, miếu Bồ Tát đó linh nghiệm, huyên thuyên, sẵm vai
một vị lão phụ nhân rất đến nơi.
Ta nhất tâm nhị dụng, vừa mỉm cười đáp lại Lục Trúc vừa trọng điểm chú ý tới hai vị huynh đài phía sau ta.
Bọn họ đầu tiên vẫn uống trà, cũng không nói chuyện, cho đến lúc một người
trong đó đặt chén xuống, trên bàn xuất hiện một tiếng động rất nhỏ.
"Ngươi chính là không tìm được?"
"Xem ra Vương Gia cũng không hề có thu hoạch."
Ta 100% khẳng định, bọn họ đang tìm ta. Ta trong nội tâm che mặt, ta thật sự là Mary Sue.
Tiếp đó, ta nghe được Vương Gia tiếp tục miệng nói: "Chuyện tìm người, Bổn vương tới là được."
"Vương Gia, chuyện như vậy ngươi sợ rằng không cách nào tham dự."
"Bị nữ nhân của ta lừa xoay vòng vòng, cũng không biết xấu hổ tiếp tục kéo
dài. Nếu nàng thật sự để ý ngươi, liền sẽ không lừa gạt ngươi như thế,
hơn nữa ngay cả tên thật họ cũng không nói cho ngươi biết."
"Vương Gia, cẩn thận lời nói. Còn chưa thành thân, tại sao có thể nói là nữ
nhân của người nào? Thược Dược cô nương có điều giấu giếm ta, nhưng thế
thì sao, ta không thèm để ý."
Oa, lòng dạ hoàng thương ngươi thật là rộng lớn, ta vẫn là lần đầu tiên phát hiện.
Thời điểm ta đang tiến hành nghiệp lớn nghe lén, tiểu nhị bắt đầu mang thức
ăn lên. Ta sờ bụng một cái, phát hiện đã rất đói bụng rồi liền cầm đũa
lên bắt đầu ăn. Hiện tại chủ đề của hai người kia đã nhảy vọt đến bọn họ đã từng tìm ở những nơi nào, những thứ này ta không quá quan tâm. Dù
thế nào đi nữa, nơi bọn họ tìm ta lại không đi qua, đường của ta chính
là tra nam ở nơi nào, ta liền ở nơi đó.
Mới sẽ không theo chân bọn họ tự cho là thông minh suy đoán như vậy, ta sẽ tránh những nơi theo lời bọn họ.
Ta đang thoải mái ăn, chỉ nghe thấy Giáo chủ đại nhân phía trước chúng ta hừ lạnh một tiếng.
"Vương Tiểu Hoa, bổn tọa cũng muốn xem xem ngươi có thể trốn đến chỗ nào!"
Đang ở trước mặt Giáo chủ ngươi đó, có gan ngươi xoay người nhìn ta nhìn ta
nhìn ta xem! Không có can đảm đi! Ta hả hê điên cuồng hết lên một bữa
trong nội tâm, lại bình tĩnh nhìn Giáo chủ đại nhân đang phất tay áo rời đi. Đi một đại boss đặc cấp, tâm tình của ta có bao nhiêu thoải mái
khỏi phải nói, trong nháy mắt bóng dáng của giáo chủ biến mất, ta liền
cười không ra tiếng.
Sẹo ca thấy vậy, ở dưới mặt bàn nhéo tay của ta, nhắc nhở ta không cần quá đắc ý, ta lập tức thu lại không ít, an
tĩnh ăn cái gì.
Chờ khi chúng ta ăn xong, Vương Gia bọn họ đã sớm bí mật nói xong, xoay người đi xuống lầu.
"Tiểu thư, ngươi ở lại đây nghỉ ngơi, ta trước tiên mang theo bạc cùng A Tam
đi xem nhà ở, hôm nay nhất định phải thu một viện vào tay." Sau khi ăn
xong, Lục Trúc lập tức lôi kéo A Tam rời đi.
Sẹo ca thấy tiểu nhị tới dọn bàn, quay đầu lại mở miệng với ta: "Có muốn thuê một gian phòng cho ngươi nghỉ ngơi một chút hay không?"
"Không, ta không mệt."
Thuê phòng cái gì, thật là dễ khiến cho người ta hiểu lầm: "Chúng ta đi
xuống xem một chút, đi xung quanh xem, có lẽ có thể một hơi tìm được
người?"
Sẹo ca thấy ta cũng nói như vậy, cũng đành phải gật đầu.
Ta cười cười, cùng Sẹo ca đi xuống lầu, sau khi phân phó tiểu nhị giúp
chúng ta trông chừng xe ngựa, đi ra phía ngoài. Đi bộ đến phủ tướng quân đại khái phải nửa canh giờ, kinh đô thật lớn. Sau khi đến, chúng ta núp ở góc khuất nhìn chung quanh một lần, không thấy bóng dáng của tiểu nha đầu nào hơn 10 tuổi. Bên ngoài phủ tướng quân đích xác là canh phòng
nghiêm ngặt, không dễ tiếp cận.
Chúng ta lượn lờ ở bên mấy vòng,
thấy thật sự không có thu hoạch gì liền xoay người muốn về. HIện tại đã
qua một thời gian, Lục Trúc không chừng đã về rồi.
"Vận khí không tốt, lần sau trở lại." Ta nói.
Sẹo ca cũng gật đầu một cái, cùng ta trở về.
Chúng ta mới đi không được mấy bước, đột nhiên nghe được sau lưng vang lên tiếng kêu quen thuộc.
"Chờ một chút, cô nương trước mặt."
A, đây không phải là thanh âm "ôn hòa như ngọc" của hoàng thương kia sao?
Ta dừng một chút, nếu hắn gọi, ta cũng không tiện quay đầu đi có đúng
hay không? Nghĩ như vậy, ta nghiêng đầu, nụ cười vô cùng ôn hòa:
"Vị,
vị, vị này, tìm, tìm, tìm ta, có, có gì, chuyện gì?"
"Thực không
tốt, xá muội có chút nói lắp." Sẹo ca ánh mắt lãnh khốc quét qua, liền
nhìn thấy hoàng thương tiên sinh đi về phía chúng ta. Hắn kỳ quái nhìn
ta chằm chằm mấy lần, cuối cùng mới thất vọng thõng đôi tay xuống.
"Thật xin lỗi, ta nhận lầm người. Bóng lưng của vị cô nương này rất giống một vị cố nhân ta biết, ngay cả dáng đi cũng cực kỳ giống."
Sẹo ca
nghe xong lời này, vẻ mặt lập tức giãn ra chút, nói: "Thì ra là như vậy, ta còn tưởng kẻ háo sức trên thế gian này làm sao đều mặt người dạ thú
như vậy."
Ta đi, Sẹo ca ngươi cứ ở đây mắng chửi người đi, ngươi thật sự đang mắng chửi người chứ?
Quả nhiên, nghe xong lời này, nét mặt hoàng thương lập tức khó coi, hắn đen mặt lại, lúng túng có chút cười không nổi, vội vàng mà nói câu thật xin lỗi, liền xoay người rời đi.
Ta lặng lẽ bật ngón cái với Sẹo ca, cái lưỡi này thật độc địa.
"Chúng ta mau trở về đi, xem ra sau này ta không thể tùy tiện ra cửa, ta không muốn chưa ra trận đã chết trước."
Sẹo ca nghe ta nói như vậy, lông mày cau lại: "Ca làm đệm lưng cho ngươi tốt lắm, để cho ngươi chết được an ủi."
"Ngươi muốn chết vì tình cùng ta sao? Thật là khó tiếp nhận."
"Cút!" Sẹo ca xù lông, uy vũ kéo tay của ta rời đi.
"Lần sau đổi gương mặt khác ra cửa, tránh cho bắt gặp còn phải giả bộ nói lắp." Ta yên lặng nói.
Sẹo ca thấy dáng vẻ suy sút của ta, lộ ra nét mặt mãnh liệt khi dễ ta: "Ai bảo ngươi tự cho là thông minh."
"Đột nhiên bị bắt gặp, có một chút bị dọa sợ, chỗ này quả nhiên nguy hiểm."
Ta không so đo cùng Sẹo ca: "Nơi này còn có chỗ an toàn sao? Thật là làm cho ta lo lắng quá." Ta vừa nói, vừa cúi đầu đi theo bước chân Sẹo ca
đi về phía trước, mới đi chưa được mấy bước, đôi mắt của ta đột nhiên
liền bị cái gì đó dính lên.
Ta sờ soạng mặt một cái, phát hiện
trên mặt dán một trang giấy, ta lấy giấy xuống, vừa ngẩng đầu, chỉ thấy
một người trẻ tuổi tuấn mỹ trên mặt ngượng ngùng có chút xin lỗi nhìn
nhìn, đưa tay cầm tờ giấy kia về.
Nhãn thần của ta chợt lóe, nhận ra hàng này là một trai nam chính ở phía sau. Trong đầu ta lập tức đổi
qua nhiều ý tưởng, cuối cùng, dừng lại trên người kẻ hung tàn kia. Hiển
nhiên, bây giờ ta còn chưa chưa tiến công đến hắn, mà ta đang mang gương mặt không phải của mình, sao ta không nhân cơ hội này hành hạ người này đây?
Khi nghĩ tới đây, ta cũng đồng thời hành động rồi.
Ta bỏ tay Sẹo ca ra, nắm hai vai tiểu tử trẻ tuổi này, thâm tình nhìn
sang: "Vị, vị, tiểu, tiểu tiểu ca này, ngươi, thực sự, là người, đẹp,
đẹp nhất, ta từng thấy . . . . . ." Tay của ta mò đến huyệt ngủ bên cổ
hắn, dưới chân đột nhiên vừa phát lực, cong lên đạp vào thứ giữa hai đùi hắn một cái: "Người a!"
Vẻ mặt tiểu thanh niên lập tức đau đến
vặn vẹo, nhưng tay của ta giữ lấy hắn, hắn căn bản không giãy thoát
được. Ta thấy sắc mặt hắn đều đau đến vặn vẹo, rốt cuộc hào phóng ấn lên huyệt ngủ của hắn, khiến tiểu thanh niên té xỉu ở trên mặt đất, ngã rất sạch sẽ.
Ta vỗ tay một cái, gương mặt bình tĩnh.
Sẹo ca nhìn ta mấy lần, yên lặng khép chặt chân của mình, hình như là muốn cố gắng giấu bộ phận trọng điểm của mình.
Những người đi đường thấy hành động hung tàn này của ta, đều kéo xa khoảng cách với ta hơn 3m.
Ta vẩy tóc, tiêu sái nói với Sẹo ca: "Đi, đổi mặt thay quần áo."
Cũng không đợi Sẹo ca phản ứng kịp, ta lôi kéo hắn rời đi, rất nhanh liền
trở lại bên ngoài khách sạn. Lúc này Lục Trúc cùng A Tam còn chưa trở
lại, ta cùng Sẹo ca không thể làm gì khác hơn là chờ ở bên ngoài, sau
khi Sẹo ca bị ta kéo trở về, vẻ mặt vẫn có chút cứng ngắc, ta lo lắng
nhìn hắn: "Ngươi làm sao vậy?"
Chân của hắn kẹp vào, động tác hơi có vẻ câu nệ tiểu tiết: "Có đau một chút, có lẽ là bị giật mình."
"Nơi đó? Trứng sao?" Ta nghiêm túc hỏi.
Sẹo ca vừa nghe, biểu hiện hết sức tức giận, hắn tự tay đập xuống ót ta một cái: "Nữ hài tử nhà nhà, không cần nói những lời này."
Ta sờ sờ cái trán, vô cùng lưu manh nói: "Thật xin lỗi, thói quen!"
Ta mới nói hết câu này, Lục Trúc liền dẫn A Tam đi về phía chúng ta: "Tiểu thư, nhà ở nơi này quả thật chính là hố tiền a! Ta thật vất vả mới thuê được một tiểu viện, nhưng cách nơi này có chút xa, vị trí vô cùng không tốt, nghe nói phong thủy cũng không ổn, còn có ma quỷ lộng hành nữa."
"Thuê bao nhiêu tiền? Một tháng?"
"Vốn là đòi 50 lạng, nhưng bởi vì ma quỷ lộng hành, ta đè giá xuống 30 lượng."
Đây chính là kinh đô a kinh đô. . . . . . Nơi bọn họ thuê cũng không nhỏ,
mà có những bốn sân. . . . . . Có thể quá tiện nghi rồi không?
"Ừ, người cho thuê phòng có hộc máu không?" Ta hỏi Lục Trúc.
Lục Trúc phi thường hài lòng: "Bọn họ còn muốn đánh ta kia mà, nhưng A Tam ngăn ở trước mặt của ta bọn họ cũng không dám."
Ta: ". . . . . . Thật là gặp được cô nương tốt"
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com