Khi Nam Tiêu Tương Gặp Phải Nữ Tấn Giang

Chương 93


trước sau

Bởi vì ta cảm thấy đánh người thật sự thật không có hàm lượng kỹ thuật, có lỗi với cấp bậc cao cấp trên khí quyển của ta, nên lần này ta vẫn như cũ lựa chọn không đi con đường bình thường, đầu tiên là xác định tốt nơi Chung Quỳ Lương sẽ xuất hiện nơi, tiếp theo thống nhất cách ăn mặc và sắp xếp kế hoạch tác chiến.

Chuyện của tướng quân lần đó, Lục Trúc bày tỏ mình còn chưa quá thỏa mãn, Tướng quân bị chính sự thâm tình của mình tự ngược vào ngục, trước mắt xem ra, trước khi hắn tìm chết chắc sẽ không! Cơ hội cơ hồ đều bị chặt đứt giữa đường được không! Có cấn cố tình gây sự như vậy hay không!

Cho nên, lần này Lục Trúc mang theo hỏa khí lúc trước chưa được phát tiết, chuẩn bị tốt đứng trên võ đài hôm nay.

Nhưng võ đài này dĩ nhiên không phải chỉ có Lục Trúc nhất chi độc tú [1], mà là bốn người chúng ta cùng đi ra.

[1]: siêu phàm

Ta lấy tên mới cho tổ hợp bốn người này, gọi là Đông Phương Thần Khanh! [2]

[2]: đại ý là những vị thần chuyên đào hố, chuyên hại người phương Đông =]]]

Bốn người chúng ta chia ra mặc váy màu sắc khác nhau, đại biểu số tuổi khác nhau, ta mười sáu tuổi trở lên, Lục Trúc hai mươi tuổi trở lên, Sẹo ca ba mươi tuổi trở lên, A Tam bốn mươi tuổi trở lên.

Không sai, tất cả chúng ta đều mặc nữ trang, hơn nữa lần này cũng không lấy giả trang đẹp làm mục tiêu, vóc người mấy người cũng không có biến hóa gì, trừ bộ ngực giả lớn cho nam nhân! Ta cẩn thận nhớ lại tạo hình kiểu nhân vật Như Hoa trong mấy bộ phim điện ảnh trong thế giới hiện thật, cảm xúc đặc biệt mãnh liệt dạy Sẹo ca làm, sau đó, cuối cùng ta chỉnh A Tam thành tạo hình Như Hoa.

Nếu không phải là Sẹo ca liều chết phản kháng còn thiếu chút nữa một khóc hai nháo ba thắt cổ, nếu không hắn cũng phải bi kịch.

A Tam chiều cao 1m8 trở lên, màu da khỏe mạnh, râu quai nón, môi đỏ thẫm, đỉnh đầu cài hoa hồng, còn mặc một chiếc váy màu xanh biếc, dưới váy xẻ tà, lộ ra một đôi chân đầy lông. Trước ngực nhét túi nước khổng lồ, làm da giả, lộ ra thật sâu j□j. Thời điểm tạo hình mới ra tới, cơ hồ dọa Lục Trúc sợ đến choáng váng, chính ta cũng sửng sốt sững sờ, về phần chuyện thợ trang điểm Sẹo ca bị ói ra, trước hết không cần để ý tới.

Hôm nay, mục tiêu của chúng ta rất rõ ràng!

Bởi vì độ cặn bã của Chung Quỳ Lương không cao lắm, cho nên ta quyết định bỏ qua cho vật hài hòa của hắn một mạng nhỏ, nhưng lại không thể không ngược, đành phải dùng loại ngược đãi tinh thần này tới ngược hắn. Về phần ngược đãi qua đi, hắn còn có thể nổi lên hứng thú với nữ nhân hay không, chuyện này, là chuyện chính ta cũng không cách nào khống chế rồi.

Hiện tại ta chỉ là đơn thuần muốn chỉnh cho hắn thành kẻ chán ghét nữ nhân, hi vọng ngày sau có thể có một muội tử hoặc là hán tử tới chữa khỏi cho hắn.

Được rồi, nhiều lời thêm vô nghĩa, ta ra lệnh một tiếng, A Tam liền mặt mộc chạy về phía trước.

Trong bốn người, cũng chỉ có A Tam dùng tốt như vậy, nghe lời như vậy, hai kẻ bên cạnh ta mặc dù có chút ngốc, cũng còn coi như khôn khéo.

Chung Quỳ Lương là một thiếu niên thích đi dạo phố, thích náo nhiệt, vì vậy, mỗi ngày đều sẽ nhìn thấy dấu chân hắn trên đường. Mặc dù A Tam không tình nguyện, nhưng dưới mệnh lệnh của ba chúng ta, hắn coi như chuyên nghiệp, cho dù mặt không chút thay đổi, vẫn liền một cái chạy tới.

Hắn vừa xông đến trước mặt Chung Quỳ Lương, liền thẹn thẹn thùng thùng đứng ngay ngắn, cúi đầu nhìn thiếu niên Chung Quỳ Lương chỉ có hơn một thước bảy, thuận tiện học theo động tác ta thích làm, ngón tay hoa lên nhếch lên, vẫy chiếc khăn tay màu đỏ.

"Công, công tử. . . . . ."

Ta để Sẹo ca mang theo ta trốn đến đối diện A Tam, sau đó trực tiếp nhắc nhở hắn móc lỗ mũi, móc lỗ mũi.

Có lẽ là cả đời cũng chưa từng làm chuyện mất mặt như thế nên A Tam cự tuyệt, nhưng lại lựa chọn một còn đường còn mất mặt hơn, không biết chính hắn có ý thức được hay không. Hắn đẩy đẩy ngực, một chân mập mờ vô hạn từ trong quần đưa ra ngoài, hướng phía trước ngoắc ngoắc, dáng vẻ vô tội chớp mắt một cái.

Vốn chung quanh còn có dân chúng vô tội xem kịch vui, cái chớp mắt trong kịch tình của A Tam vừa qua đi, hơn một nửa số người chạy đi nôn mửa, một nửa số còn lại như bị thiên lôi đánh đứng sững sờ, chưa kịp phản ứng muốn nôn.

Chung Quỳ Lương ngơ ngác, mặt không biểu tình đứng đó, hình như còn chưa phản ứng kịp xảy ra chuyện gì. Ánh mắt hắn đảo qua đến trên ngực A Tam, yết hầu liền không nhịn được lên xuống một hồi, tiếp đó thực sự chính là nuốt cái vật hài hòa suýt nữa nhảy ra ngoài về, yên lặng lui về phía sau bốn bước.

Ta thấy thế, lập tức ra hiệu cho A Tam, trong miệng không tiếng động điên cuồng hét lên: "Lên a... Anh hùng nhân dân! Tương lai của chúng ta liền gửi gắm trên người ngươi, sờ hắn, bóp hắn, nhào nặn hắn, chơi hỏng hắn, làm dơ hắn!"

A Tam trong nháy mắt lại mặt không chút thay đổi, hắn tiến lên một bước, nắm được bả vai Chung Quỳ Lương.

"Ngươi có ý gì với ta sao?" Hắn hướng rành ngực sâu hoắm về phía Chung Quỳ Lương, miệng vểnh lên, thanh âm thô ráp không thôi.

Có ngực của nữ người, lại có râu cùng lông chân của nam nhân, còn có hầu kết! Đây là vật gì! !

Đôi mắt khiếp sợ của Chung Quỳ Lương thoáng qua nghi ngờ, miệng run run rẩy rẩy nửa ngày mới mở miệng: "Không có, ta không có ý gì. . . . . . Cô nương. . . . . . Xin tự trọng."

"Còn nói không có ý, không có ý gì cũng không cần híp mắt mị mị nhìn người ta nha, đáng ghét." A Tam vừa nói, bàn tay thô ráp vừa vuốt ve lên người Chung Quỳ Lương, sờ từ cổ tới ngực, sờ từ ngực tới nách, sờ từ nách tới eo, sờ từ eo tới. . . . . .

"Không! ! !" Chung Quỳ Lương liều mạng nắm y phục cùng đai lưng của mình, ven đường rõ ràng có nhiều người như vậy, lại không ai ra tay cứu giúp hắn!

A Tam không để ý tới hắn, giật nhẹ y phục của hắn lại giật nhẹ đai lưng, cuối cùng càng giật càng rơi xuống, mò tới bắp đùi. . . . . .

"Cô, cô nương ngươi không cần như vậy!"

A Tam lại vểnh miệng lên: "Nếu ngươi không thích có thể đẩy ra ta a ~~"

Chung Quỳ Lương tiếp tục đẩy, liều mạng đẩy, dùng hết sức lực mà đẩy, đẩy đến mắt trợn trắng, nhưng rõ ràng hơi sức không đủ, chết sống đẩy không ra, ánh mắt hắn rất nhanh liền đỏ lên, khóc không ra nước mắt.

"Ngươi không đẩy ta ra liền chứng minh ngươi cũng yêu thích ta đúng không?" A Tam dịu dàng nói.

"Không phải như thế cô nương. . . . . ." Chung Quỳ Lương nói xong, sắc mặt đột nhiên xanh lại, chợt dừng lại che đi nơi hòa hài của mình.

Ta kinh ngạc hỏi Sẹo ca: "A Tam làm gì vậy?"

Sẹo ca quay lại nhìn ta, vô tội nói: "Không thấy rõ, không phải ngươi bảo hắn sờ khắp tìm khắp toàn thân hay sao."

Khi chúng ta đang nói chuyện, đột nhiên liền nhìn thấy 'nữ thần Big Mac' trước mặt bỗng nhiên cứ như vậy ngã xuống, cặp mắt rưng rưng nhìn người ngồi chồm hổm trên mặt đất: "Cái người cầm thú này! Ban ngày ban mặt ngươi muốn làm gì! Ta vẫn còn là hoàng hoa đại khuê nữ chưa lấy chồng, ngươi để cho ta về sau thế nào làm người, ta không muốn sống không muốn sống, trừ phi ngươi cưới người ta ~"

Đợi chút, dường như người bị hại nên là A Tam mà?

Chung Quỳ Lương tức giận đùng đùng: "Ngươi nói hươu nói vượn cái gì? Rõ ràng là ngươi bóp, bóp trước. . . . . . Nữ nhân không biết xấu hổ này!"

"Tốt, ngươi còn mắng ta không biết xấu hổ, người tra nam bội tình bạc nghĩa này, tiện nhân! Ngươi bồi thường sự trong sạch của ta, ngươi bồi thường ngươi bồi thường đi!" A Tam nằm trên mặt đất la lối om sòm, chút người cuối cùng vốn còn đang vây xem bị sợ đến chạy hết, đang lúc này, Lục Trúc chợt chạy ra, một cước đạp vào vật hài hòa đang bị che đi của nam nhân đang không rõ đông tây
nam bắc.

"A, tỷ tỷ của ta, ngươi xảy ra chuyện gì?" Nàng dùng làn điệu dân ca trữ tình mở miệng.

A Tam ríu rít nói: "Nam nhân này mới vừa rồi đã đoạt đi tấm thân thanh bạch của ta!"

"Cái gì? Hắn thế nhưng làm chuyện không bằng cầm thú như thế? Còn có thiên lý hay không!" Lục Trúc tức giận đùng đùng quay đầu, nhìn về phía nam nhân bị đạp ngã trên đất, lại bước nhanh đi tới bên cạnh hắn, hai tay xách cổ áo: "Ngươi không muốn phụ trách?"

"Ta cái gì cũng không làm sao phải phụ trách!" Chung Quỳ Lương giãy giụa.

"Ngươi còn dám nói sạo, ngươi còn biết xấu hổ hay không, ngươi vẫn tính là nam nhân sao!" Nàng nói xong, liều mạng bóp chặt cổ Chung Quỳ Lương mà lung lay, không bao lâu Chung Quỳ Lương liền bị nàng lắc đến cặp mắt trợn trắng muốn ngất không ngất được.

Thấy vậy, Lục Trúc dứt khoát buông lỏng tay, đem nam nhân ngã ầm ầm trên đất, đỡ A Tam rời đi.

Sau đó, ta cùng Sẹo ca lắc eo nhỏ xuất hiện, dáng vẻ kinh ngạc làm bộ như mới vừa phát hiện ra người trên đất "Ồ!" một tiếng.

"Tỷ tỷ, trước mặt có một người bị ngã, chúng ta dứt khoát cứu hắn về đi thôi." Ta vừa nói, rất nhanh sẽ đi tới bên cạnh Chung Quỳ Lương.

Chung Quỳ Lương dùng dánh mắt nhìn thấy cứu tinh nhìn ta, ta dùng gương mặt bình thường ngượng ngùng khẽ cười cười.

Hắn mới vừa rồi đã bị chỉnh đến toàn thân vô lực, lúc này chỉ có thể bị động để Sẹo ca đỡ dậy. Khi chúng ta đi theo hướng đã sắp đặt tốt, Chung Quỳ Lương đột nhiên xanh cả mặt nhìn nữ nhân cao lớn bên cạnh đỡ hắn. Ta dùng khăn tay che miệng, để phòng ngừa mình cười ra tiếng, ở bên cạnh nhìn Sẹo ca vừa đi, vừa dùng ngực giả cọ vào đầu Chung Quỳ Lương.

Sẹo ca cũng là một nữ nhân cao lớn ngực bựa, mặc dù không khó coi như A Tam, nhưng hiển nhiên hiện tại Chung Quỳ Lương có bóng ma trong lòng đối với nữ nhân ngực bực.

"Ta, ta có thể tự đi. . . . . . Ta muốn về nhà."

"Như vậy sao được!" Ta lo lắng quay đầu nhìn hắn, đẩy hắn một cái, không cẩn thận đem hắn đầu đẩy vào trong ngực Sẹo ca, ta mở trừng mắt nhìn ngực bự xẹp xuống.

Ta: ". . . . . ."

Sẹo ca yên lặng nhìn ta, ta lúng túng một tay kéo Chung Quỳ Lương về, chỉ thấy Chung Quỳ Lương xanh cả mặt đã ngất xỉu.

"Tình trạng hiện tại của ngươi vô cùng không tốt, nhà ta cách nơi này rất yên tĩnh, hay là trước tiên đến nghỉ ngơi một chút đi." Ta tiểu bạch hoa nói, một bộ hắn không đồng ý ta liền khóc cho hắn xem.

Chung Quỳ Lương không còn hơi sức suy tư một hai, cuối cùng vẫn không có hơi sức cự tuyệt.

Bởi vì ngực bị ép, vì vậy Sẹo ca không thể tiếp tục ghê tởm hắn, chỉ có thể trầm mặc đi ở bên cạnh, y phục dắt ngực, điều này làm cho Chung Quỳ Lương buông lỏng thở phào nhẹ nhõm thật to, một chút cũng không cảm thấy ngực này có gì không đúng.

Rất nhanh, chúng ta đã đến chỗ ở tạm thời, nhìn thời gian, đã đến buổi trưa, ta vô cùng cao hứng nói: "Cơm trưa liền lưu lại ăn đi, nếm thử một chút tài nấu nướng của ta như thế nào?"

Lúc này sắc mặt Chung Quỳ Lương đã tốt hơn nhiều, bởi vì tình tình hắn được thiết đặt nhu nhược nên không tiện cự tuyệt, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng đồng ý lưu lại.

Tiếp theo, ta liền lôi kéo Sẹo ca đi chuẩn bị cơm trưa.

Sau nửa canh giờ, ta mới cùng nữ nhân Sẹo ca khuôn mặt chữ điền bưng thức ăn lên bàn.

Trên bàn tím tím xanh xanh một đống lớn màu sắc kỳ quái, Chung Quỳ Lương vừa nhìn liền ăn không vô nữa, đành miễn cưỡng ăn thứ màu trắng trắng, thứ màu màu vàng nhạt, còn có thứ gì như được băm ra trước mặt hắn.

Hình như là cảm giác mùi vị cũng không tệ lắm, Chung Quỳ Lương ăn rất nhiều thức ăn, không chú ý tới ta cùng Sẹo ca chỉ ăn đống thức ăn màu sắc quỷ dị khác biệt bên cạnh. Chờ ăn được không sai biệt lắm, Chung Quỳ Lương cơ hồ cảm giác có chút thất lễ, vô cùng chân thành mở miệng: "Đây là cái gì, thật không ngờ ngon miệng như thế?"

Sẹo ca liếc mắt nhìn cái khay màu vàng nhạt, bình tĩnh nói: "Con dòi."

Chung Quỳ Lương ngẩn ra: "Cái gì?"

"Chính là . . . . ." Sẹo ca vốn định giải thích sâu sắc một chút, nhưng vừa tưởng tượng, cơm của mình liền ăn không vô nữa, không thể làm gì khác hơn là nói đơn giản: "Chính là loại côn trùng trên thi thể cùng phân, rất có dinh dưỡng."

Như vậy giống như kích thích người tốt hơn? !

Cả người Chung Quỳ Lương đều không tốt, tay run run hỏi một cái khay khác: "Cái này thì sao?"

Ta giành đáp: "Con sên."

"Ngươi nói cái gì?"

Ta sợ hắn không nghe rõ, vì vậy dịu dàng, tỉ mỉ, từng chữ từng chữ nói: "Là, con, sên."

Chung Quỳ Lương bị hai món ăn ngược hai lần, rốt cuộc "ọe" một cái hài hòa nôn xuống đất, mặt mũi tràn đầy tái nhợt đứng lên quơ quơ, cuối cùng dứt khoát té xỉu.

"YES! Hôm nay hoàn thành nhiệm vụ!" Ta nhảy lên.

Sẹo ca yên lặng nôn khan, kéo ta đi ra ngoài. A Tam cùng Lục Trúc đã đợi ở ngoài, ta vội vàng mở miệng hỏi: "Trên người hắn có tìm được đồ không?"

A Tam sắc mặt vô cùng không tốt, hiển nhiên có loại cảm xúc biết vậy đã chẳng làm, một chút cũng không có giác ngộ cao như Lục Trúc: "Không có."

"Thế nhưng không phải mang ở trên người sao? Trên đầu cũng không có, vậy ở nơi nào? Đúng rồi. . . . . . A Tam, lần sau không cần làm chuyện như vậy."

A Tam không kịp phản ứng: "Cái gì?"

"Không cần bóp nam tính!" Ta nói thẳng.

Vẻ mặt A Tam khiếp sợ: "Cái gì, không phải ngươi nói bất kỳ góc nào cũng không muốn bỏ qua sao?"

"Người bình thường đều biết bỏ qua chỗ đó. . . . . ." Ta nhỏ giọng nói .

Sẹo ca đồng tình nhìn A Tam một cái, xoay người rời đi.

Lục Trúc an ủi vỗ vỗ bả vai A Tam, mang theo hắn đi rửa tay.

Ta nhìn vai bọn họ đi xa, cảm giác, có loại bị thương một kẻ lừa người như hắn ngược lại bị gài bẫy, bóng lưng kia đừng nói có bao nhiêu ngược rồi.

Ôi, nhân loại. . . . . .

"Sẹo ca, ngày mai ngươi ngụy trang thành Chung Quỳ Lương đi tìm đồ!" Ta vội vàng đuổi theo Sẹo ca đã chạy xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện