Đối với chuyện Sẹo ca bò lên giường, ta không phát biểu bất kỳ ý kiến gì.
Ta xách con quạ đen kia lên, đạp Sẹo ca xuống giường, tìm lồng sắt ta đã sớm chuẩn bị xong ra, lồng sắt ba tầng trong ba tầng ngoài, hơn nữa bên ngoài còn có khóa tầng tầng ống khóa. Khóa sắt này sử dụng chất liệu vô cùng đặc thù, chính là dùng đao kiếm sắc bén nhất trên thế giới cũng không cách nào chém đứt, ta thậm chí tự tuyệt đường lui, sau khi bỏ quạ đen vào còn làm hỏng chìa khóa, chính là muốn để cho qua đen có chạy đằng trời!
Hừ hừ, đối với người hoặc vật ta hận, ta luôn luôn lòng dạ độc ác như thế, nếu không phải là cảm thấy giết chết nó quá tiện nghi, mới sẽ không đơn giản như vậy liền nhốt nó đâu.
Hiện tại ngoài miệng quạ đen bị vòng sắt siết chặt lấy, nó hoàn toàn không cách nào nói được, thân thể bị trói, cánh cũng bị thương nghiêm trọng, đã không cách nào bay được nữa. Cho dù như thế, ta vẫn gắt gao giam giữ nó.
Quạ đen nước mắt lưng tròng nhìn ta, thoạt nhìn hết sức hối hận đã thiết định ta ác độc như thế.
Giải quyết xong họa lớn trong lòng, tâm tình của ta tốt miễn bàn, liền đặt lồng sắt trên bàn đối diện giường của ta, thâm tình nhìn thẳng vào mắt nó.
Sẹo ca thấy thế, lấy năng lực gián điệp ưu tú, không phát ra bất kỳ thanh âm gì, thậm chí ngay cả hô hấp cũng biến mất, cảm giác tồn tại cả người gần như trống không, chui vào chăn của ta, cùng ta nằm một chỗ.
"Không thể càng biến chất nữa." Ta phê bình hắn.
Thấy ta không đạp hắn xuống giường, hắn mặt mày cong cong tựa như đang cười, vươn tay ra, được voi đòi tiên ôm chặt vai ta. Thân thể của hắn rất nóng, nằm rất thoải mái, giống như lò sưởi.
Sau khi hồi cung một tháng, khí trời càng ngày càng lạnh, có thêm một cái lò sưởi tự nhiên ta thật sự cũng không để ý, hừ, mới không phải loại tình cảm thích thích yêu yêu nông cạn gì đó!
Trong một tháng này, Sẹo ca trừ ban ngày làm nhiệm vụ bảo vệ ta, nửa đêm còn phải đi tìm quạ đen, vô cùng thiếu ngủ cũng rất khổ cực, cũng may, rốt cục đã tìm được. Mà trong thời gian hắn tìm quạ đen, cũng xảy ra rất nhiều việc, mặc dù Hoàng đế bị ta hạ dược thời gian dài như vậy, trên thực tế thuốc kia ngày hôm qua mới có tác dụng, trước khi phát hiện sinh mệnh của mình chỉ có một tấc, tâm tình Hoàng đế vẫn rất tốt.
Bởi vì hắn thu hồi được binh quyền của Lý Ngạo Thiên Tướng quân, biến quân đội thành thân binh của Hoàng đế, sau đó, hắn lại giải quyết xong chuyện hậu duệ của hoàng tộc tiền triều, bởi vì sự chú ý của ta với chuyện này vẫn rất cao, cho nên biết rất nhiều chi tiết. Đồ là ta cho Hoàng đế, hắn đối với chuyện ta muốn biết cũng không giấu giếm.
Ta nói cho hắn biết khi hồi kinh Tiểu Lương Tử đã bị chơi hư đã cứu ta, hơn nữa tính tình hắn tương đối yếu đuối, vẫn luôn phản đối tạo phản, hơn nữa chỉ muốn làm tiểu dân chúng, mà đồ trong tay ta cũng là do hắn đưa cho. Hoàng đế quan sát qua, dưới sự cầu xin của ta, đơn độc bỏ qua cho Tiểu Lương Tử.
Nữ phụ bởi vì vẫn đi theo bên cạnh Tiểu Lương Tử, trước tiên liền thoát khỏi sự lùng bắt.
Đối với nữ phụ mà nói, tình yêu quan trọng hơn so với thân tình, sau khi phát hiện vô lực xoay chuyển trời đất, vô cùng quả quyết mang theo Tiểu Lương Tử rời khỏi kinh thành, sợ rằng trong thời gian ngắn tuyệt đối sẽ không trở về. Chuyện sau này ta mặc kể, dù sao chớ dính líu đến ta khi ta còn ở trong thế giới này là được, ta cũng không phải là Chúa cứu thế, có thể làm được đến mức độ này đã là thiện tâm đại phát rồi.
Hoàng đế rất hài lòng với sự thiện lương của ta, trong sách này mẫu thân ruột thịt của ta chính là một Thánh mẫu, vì vậy ta hoàn toàn có thể làm như vậy. Mà nguyên nữ chính căn bản trừ khóc chính là khóc, cần nói sẽ không nói, kém mồm kém miệng đến ta khó mà tin được.
Trong một tháng này, Hoàng đế thu được nhân mã của Tướng quân, lại thu được Tiêu Lương Tử, đem một đám tạo phản toàn bộ chém đầu, đừng nhắc tới có bao nhiêu thống khoái, bao nhiêu cao hứng. Bởi vì tạo quân đội phản cũng không có bất kỳ phản kháng gì liền đầu hàng, Hoàng đế cũng biết bọn họ không có quan hệ gì với tiền triều, sau đó những kẻ tạo phản lại khai ra, bọn họ đều là lương dân vì kế sinh nhai, liền nghĩ biện pháp thu bọn họ về.
Hiện tại binh trong tay Hoàng đế có thể nhiều hơn so với mỗ Vương Gia rồi, một tháng này, hắn chính là luôn luôn cọ sát với quân đội, chân chính biến thành của mình.
Đối với chuyện lần này ta cao hứng, bất quá, cho dù như vậy ta vẫn không mềm lòng mà hạ dược Hoàng đế khi hắn cao hứng ăn cơm cùng ta.
Hiện tại hắn không cặn bã, không có nghĩa là sau này không cặn bã, hơn nữa trước kia hắn cũng từng cặn bã rồi, ta bất quá là luyện tay trước khi hắn trở nên cặn bã thôi.
Quạ đen đã trong tay, lo lắng cuối cùng của ta biến mất, có thể suy nghĩ một chút tới hôn lễ rồi.
Đáng lẽ, công chúa tôn quý duy nhất của quốc gia không nên gả đi vội vàng như vậy, coi như chuyện chuẩn bị tốt mấy năm cũng có không có, đối với người hiện tại tuổi đã lớn, lại muốn chạy theo kịch tình, nhất định phải nhanh hơn chút. Mà trong kịch tình, nữ nhi của Hoàng đế bởi vì đã không còn hoàn bích mới có thể gả nhanh như vậy, lần này ta phải hảo hảo triển khai mới được.
Nghĩ xong, ta rất nhanh liền ngủ mất, thậm chí quên mất đuổi người đang ôm ta ra ngoài, ngày hôm sau phát hiện trên giường có người mới đột nhiên thức tỉnh.
Vì biểu đạt ra sự ngượng ngùng của ta, ta hào phóng, ta bình tĩnh, trước khi người từ bên ngoài đi vào hầu hạ, ta để cho hắn nhanh chóng cút đi.
Chờ khi dùng điểm tâm, tiếp đãi Hoàng đế, luyện võ một chút, chế dược đến lúc xế chiều, chúng hậu phi rốt cục lại tới nhìn ta rồi.
Ta thay biểu tình vô cùng ngượng ngùng, tỏ vẻ ta coi trọng một thế hệ sau ưu tú, nhưng không dám nói với Hoàng đế, các nàng lập tức sáng tỏ rồi.
Buổi tối hôm đó, Hoàng đế tới tìm ta tâm sự.
Ta ngượng ngùng bày tỏ đã từng không cẩn thận thấy được một nam tử anh tuấn, có chút hơi để ý tới hắn. Mà nam tử này, dĩ nhiên chính là Vương Gia rồi.
Hoàng đế suy nghĩ một chút, mặc dù tỏ vẻ không tình nguyện nữ nhi mới trở về liền gả ra ngoài, vẫn tỏ ý sẽ xem xét.
Có Hoàng đế tỏ ý sẽ khoan tâm, quả nhiên, không tới hai ngày, Hoàng đế đã hạ chỉ tứ hôn, nhưng hôn kỳ cũng là hai tháng sau.
Hoàng đế vô cùng vừa ý Vương Gia này, nhất định là hỏi ý kiến của hắn, nếu hắn không thích hoàn toàn có thể cự tuyệt. Hoàng đế đã hạ chỉ liền đại biểu Vương Gia đã đáp ứng hôn sự. Đại khái trong nội tâm giễu cợt nói Hoàng đế đây là muốn kiềm chế hắn, sợ hắn công cao chấn chủ, cho dù cưới công chúa, công chúa này cũng không thể nắm bắt được hắn, trong nội tâm chê cười đủ kiểu.
Vị trí của Vương Gia là Đương Kim Hoàng Đế ban cho, tác giả không miêu tả công lao của hắn, cho nên ta không biết hắn rốt cuộc lập cái công gì, tại sao Hoàng đế không thể xóa bỏ tước vị của hắn. Bất quá, hiện tại muốn đối phó hắn là ta, ta tuyệt đối sẽ tìm một lý do vô cùng tốt để cho Hoàng đế loại bỏ tước vị của hắn.
Trước khi xuất giá, ta nghiên cứu cẩn thận luật pháp nơi này, phát hiện địa vị công chúa ở đây thật là vô cùng cao quý, tước vị Vương khác họ căn bản không tính là cái gì, sau lưng Vương Gia này cũng không có ai chống đở, hoàn toàn là tự mình, đánh không ngã hắn cũng quá không khoa họcc. Nghiên cứu xong luật pháp, ta lại nghiên cứu nghi lễ xuất giá của công chúa, rất nhanh ta sẽ phát hiện những thứ này có lẽ cũng không phải là tác giả đặt ra, tác giả căn bản không có đặt ra những thứ này, đại khái là bởi vì quy luật không gian, vì để cho thế giới này thoạt nhìn đầy đủ, mới được giống như thực tế.
Công chúa thân phận tôn quý, gả cho Vương gia khác họ không có gia đình và xuất thân gì đã là ủy khuất, Vương Gia nhất định tôn kính công chúa, ngay cả có muốnở cùng một chỗ hay không, công chúa cũng có tiếng nói rất lớn. Hơn nữa, khi công chúa mới vừa xuất giá bên người sẽ có một tiểu quan cùng theo, Tiểu Quan sẽ quan sát cuộc sống vợ chồng của công chúa có hòa thuận hay không, nhà chồng của công chúa biểu hiện như thế nào.
Nhưng kịch tình ban đầu cũng không xuất hiện nhánh rẽ này, ngay cả Hoàng đế cũng không nghĩ tới. Vẫn là sau này khi công chúa vùng lên mới xuất hiện, công chúa mới gả ra căn bản không biết mình có quyền lợi lớn như vậy vẫn bị khi dễ. Vì chuyển ngược, công chúa ban đầu bị khi dễ, càng về sau dưới một người trên vạn người, trở thành trùm sò.
Hiện tại ta lại tấm thân trong sạch, không có đạo lý muốn
mình bị ủy khuất.
Ta hảo hảo nhớ kỹ điều này, quyết định tìm thời gian nói cùng Hoàng đế, nhất định phải hãm hại Vương gia thành ngu ngay từ đầu!
Sau khi hôn kỳ được định, cuộc sống của ta liền bắt đầu trở nên bận rộn, cũng không thể lại đi luyện võ, các bác gái giáo dục ta cũng bị mời tới trước mặt ta dạy đủ thứ. Ta ra vẻ mong đợi cùng ngượng ngùng với tân hôn, vẫn rất nghe lời, cũng làm rất khá, ai cũng không nhìn ra ta có cái gì không đúng.
Mặc dù Hoàng đế vì bị hạ dược mà tâm tình không cao, nhưng cũng không tra ra cái gì, thấy ta tâm tình không tồi, cũng vẫn vẻ mặt ôn hòa với ta.
Làm nhân vật phản diện cấp bậc chuyên nghiệp, thuốc ta làm phần lớn có thể chống đỡ được từ chương đầu đến chương cuối mới có thể bị phát hiện ra, chân tướng từ hơn mười chương chống đỡ được mấy trăm chương mới bị vạch trần, Hoàng đế hiện tại không phát hiện được cũng không kỳ quái.
Ngoài ra, còn có một sự kiện không thể không nói, mặc dù ta đã rất bình tĩnh rồi.
Hiện tại ta mỗi tối đều sẽ nằm mơ, mỗi lần đều mơ một giấc mộng có liên quan đến nhau, tựa như phim truyền hình, một ngày xem một tập.
Từ lúc mới bắt đầu kỳ quái cùng khó chịu, hiện tại ta đã thăng hoa, không phải xem phim truyền hình 3D thôi sao? Có gì đâu, thật ra, giấcmộng thật sự không có âm hưởng gì đối với ta.
Cho dù một người trong đó nếu giống như ta đoán là kiếp trước của ta, ta cũng cảm thấy nàng cùng ta không có quan hệ, bởi vì chúng ta hiện tại đã hoàn toàn không giống nhau. Từ khi ra đời đến lúc có trí nhớ, đều không phải cùng một người.
Coi như bây giờ ta nhớ lại trí nhớ của kiếp trước, đối với ta ảnh hưởng bất quá cũng chỉ là giống như xem một bộ phim truyền hình không thú vị, không có gì mới.
Không sai, đây chẳng qua là phim truyền hình nhàm chán.
Sau khi mẫu thân chết, nữ nhi bị phụ thân coi như nam hài đưa đến trại lính nuôi dưỡng, nuôi đến khi mười bảy, mười tám tuổi, nữ hài rời khỏi quân doanh đi ra ngoài. Nàng là vì truy cầu thứ mẫu thân nói, mà người đầu tiên nàng gặp được không phải là công tử, mà là thổ phỉ.
Còn là một thổ phỉ áo đen trẻ tuổi dáng dấp không tệ, nhưng bộ mặt vô lại.
Thổ phỉ nói, dáng dấp nàng không tệ, không bằng làm áp trại phu nhân của ta?
Hồng y nữ hài cười nói, áp trại phu nhân không dám nhận, không bằng làm nhị đương gia!
Sau đó, hồng ý nữ tử bởi vì vô cùng có khí khái nam tử, thật sự thỏa đáng làm nhị đương gia của sơn trại, cùng thổ phỉ chiếm lĩnh đỉnh núi. Thổ phỉ cá tính xung động, vô lại lại nóng nảy, tuy nhiên hắn cùng nữ hài chung đụng được rất tốt, vẫn không buông tha cho suy nghĩ để nàng làm áp trại phu nhân của mình, cũng nỗ lực với phương hướng này, bọn họ sớm chiều chung sống, giống như người một nhà.
Nữ hài có chút ý động, thường tới chân núi cầm sáo thổi khúc nhạc mẫu thân yêu thích nhất.
Nhưng Hoàng đế lại đột nhiên hạ chỉ cho phụ thân của nữ hài san bằng núi này, nữ tử ngoài ý muốn phát hiện việc này, thừa dịp thổ phỉ không có ở đây sơ tán mọi người trên núi. Bọn họ vốn là lương dân, vì sinh kế mới không thể không làm thổ phỉ, mới đầu bọn họ chỉ cướp của người giàu, nhưng phát triển đến bây giờ thế lực đã quá mức lớn mạnh, khiến cho Đương Kim Hoàng Đế cảm thấy có uy hiếp, nhất định phải diệt trừ. Mà lúc này, trong thổ phỉ đã có người bất mãn với hiện trạng, bởi vì dục vọng mà quên mất chủ tâm lúc ban đầu.
Mặc dù nữ hài đã sơ tán phần lớn mọi người, nhưng cũng đắc tội không ít người, bọn họ muốn giết nàng, nhưng thổ phì trở lại cứu nàng.
Nữ tử muốn đưa cây sáo cho thổ phỉ, thổ phỉ cự tuyệt tiếp nhận, hắn là người hoàn toàn không có tế bào văn nghệ, cũng không nghĩ đến cây sáo rốt cuộc có ý nghĩa gì, cảm thấy lễ vật này quá mức quý trọng. Một lý do khác là, hắn phát hiện thân phận của nữ hài, cho rằng nữ hài lừa gạt hắn, hơn nữa còn phá hủy nơi mình một tay xây dựng.
Hắn không muốn rời khỏi ổ thổ phỉ một tay mình sáng lập, cố ý cùng một đám người đã sớm có ý định bất lương đuổi nữ tử xuống núi, không cho phép nàng xuất hiện lần thứ hai. Thổ phỉ cảm giác mình là yêu nữ hài, nhưng nữ hài lại không xứng với tình yêu của hắn, nhưng cho dù như vậy, hắn vẫn không muốn hận nữ hài, chỉ có thể đuổi nàng ra xa, một mình hoài niệm, khi đó thổ phỉ trẻ tuổi lại ngu xuẩn.
Sau khi nữ hài tử rời đi, thổ phỉ không chống đỡ nổi quân đội, rất nhanh hơn phân nửa mọi người hy sinh, thổ phỉ cũng trọng thương mất tích.
Sau khi nữ hài trở về đã nhớ lại lời của mẫu thân, cảm thấy mẫu thân nói đúng, nàng không nên tìm một mãng phu. Một năm sau, nàng quen biết một nam tử ôn nhu, giống như tiêu chuẩn của mẫu thân định ra, nàng quyết định thích hắn, hướng về phía một người ưu tú như vậy biểu đạt sự yêu thích của mình, hơn nữa đem cây sáo tặng cho hắn.
Nàng cho rằng nàng vốn nên lấy được hạnh phúc, cho dù còn vẫn nhớ đến câu nói kia của thổ phỉ, không bằng làm áp trại phu nhân của ta?
Nhưng trong ngày thành thân đó, người nàng cho là tốt nhất, lại là người của địch quốc, đâm kiếm vào thân thể nàng.
Lúc này nữ hài mới nghĩ tới, khó trách sẽ có nam tử hoàn mỹ như vậy, bất quá là ngụy trang. Nữ tử chết cũng không biết, người nàng gả cho hẳn là hoàng tử mà địch quốc đưa tới từ nhỏ, mà nguyên nhân nàng bị giết, là bởi vì phụ thân của nàng, cũng là bởi vì nam nhân hoàn mỹ này không muốn cho nữ hài biết mình phản bội.
Tình yêu của nam nhân là ích kỷ , hắn biết mình không gánh nổi tình yêu của hắn với nữ hài, biết nàng sau khi biết tất cả sẽ hận hắn, thậm chí rời khỏi hắn, liền dứt khoát giết chết người.
Nam nhân lợi dụng tất cả những người bên cạnh, bao gồm bạch y nha hoàn bên cạnh mà nữ hài tin tưởng nhất. Nàng lưu luyến si mê hắn, vui vẻ dâng tất cả mọi thứ đến trước mặt hắn, cảm thấy hắn ít nhất sẽ cho nàng vị trí thị thiếp.
Nàng cho là, phu nhân bệnh chết cũng không thấy được trượng phu của mình trở lại, là bởi vì không biết tranh thủ. Nếu như yêu một người, nàng không từ thủ đoạn tranh thủ. Nhưng nam nhân lại giết nàng, không ủng hộ tình yêu buồn cười của nàng.
Chẳng qua là, nam nhân có chết cũng không nghĩ ra, hồng y nữ hài cuối cùng, vẫn thích thổ phỉ.
Mỗi ngày hắn đều thổi khóc trước mộ nữ hài, thổi khúc nhạc nữ hài thích.
Thổ phỉ cuối cùng vẫn là xuất hiện, hắn thân mang trọng thương đi gặp nữ nhân hắn yêu, hi vọng trước khi chết được nhìn thấy hồng y nữ hài một lần nữa. Nhưng chuyện đời vô thường, quốc gia của bọn họ đã bị địch quốc chà đạp, nữ tử hắn yêu cũng bị trượng phu giết chết, sau khi trượng phu của nàng khôi phục thân phận thậm chí không thể cho nàng một phi vị.
Thổ phỉ đang nhớ lại cuộc sống tươi đẹp kia, hắn đang ngồi trên cây hoa đào ven đường nhìn xem hôm nay có làm ăn hay không, lại phát hiện đột nhiên cánh hoa bay tán loạn, có người cưỡi khoái mã đã quấy rầy sự xinh đẹp này.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía dưới tàng cây, cũng không phải là hồng y cô nương mỹ nhân tuyệt sắc cưỡi ngựa mà qua, cặp mắt sáng ngời, hồng y phi dương, say mê ánh mắt của hắn.
"Cô bé dáng dấp không tệ, không bằng làm áp trại phu nhân của ta?" Hắn nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com