Beta: Lam LeKhóe miệng Hà Nghệ Xảo khẽ co rút, nụ cười trên mặt trở nên cứng ngắc. Chị ta cười lạnh một tiếng, giễu cợt nhìn cô, nói: “Phương Tình, đối với cô, người làm tiền bối như tôi đây coi như đã tận lòng. Hôm qua là ngày thứ nhất cô đi làm, tôi đã cố tình mua cho cô một ly cà phê, cho nên đây là cách cô đáp lại sự chăm sóc của tiền bối đối với cô sao?”
Chị ta không đề cập tới việc này thì cũng không sao đi, nếu chị ta đã nhắc tới thì Phương Tình cũng không nể mặt nữa. Cô vẫn cười cười như cũ, nói: “Đúng rồi, Nghệ Xảo tiền bối đúng thật là đã chiếu cố tôi nha, tặng tôi một ly cà phê thì đã muốn tôi làm giúp công việc dùm chị, giống như chị đối xử với các đồng nghiệp khác vậy. Mỗi ngày tặng đồng nghiệp một viên kẹo là có thể mượn danh nghĩa ‘Xin chỉ bảo’ để người khác làm hoàn tất công việc cho chị. Cứ như vậy, chỉ cần mỗi ngày chị đến công ty cà thẻ vào cửa, dũa dũa móng tay, đi dạo Taobao, vậy là xong cả một ngày, đến cuối tháng rập khuôn nhận được tiền lương phong phú. Không thể không nói, Nghệ Xảo tiền bối chị thật sự rất biết cách đầu tư.”
Thật ra thì rất nhiều người đều biết rõ cái đuôi này của Hà Nghệ Xảo, nhưng Hà Nghệ Xảo rất biết cách đối nhân xử thế, quan hệ rất tốt với đồng nghiệp xung quanh. Huống chi người ta cũng nhận quà tặng của chị ta, có thể giúp thì nhất định sẽ giúp, cho nên mọi người đều không mở miệng quá thẳng thắn. Hôm nay Phương Tình trực tiếp nói thẳng lại càng khiến cho Hà Nghệ Xảo có vẻ như là một người vô sỉ đầu cơ trục lợi.
Sắc mặt của Hà Nghệ Xảo thật khó coi, gương mặt đỏ bừng, đại khái là nổi giận cực điểm vì người khác không nể mặt như vậy. Chị ta lập tức không nhẫn nhịn được mà thẹn quá hóa giận, nói: “Cô cho rằng bụng dạ của mọi người ở đây đều đen tối như cô hả?”
Phương Tình nhún nhún vai, mặt thờ ơ, “Phải rồi, cứ xem lòng dạ tôi đen tối đi. Bây giờ chúng ta hãy trở lại vấn đề chính, Nghệ Xảo tiền bối, chẳng lẽ chị không muốn nói một lời xin lỗi với tôi về chuyện chị hiểu lầm tôi lúc nãy hay sao?”
Giờ làm việc sắp bắt đầu, bởi vì sự tranh chấp giữa hai người mà không ít đồng nghiệp đều nhìn qua bên này, còn có người thì thầm bàn tán. Hà Nghệ Xảo nhìn chằm chằm Phương Tình, lại thấy cô thản nhiên như không, còn có thêm mười phần tự tin mạnh mẽ, bộ dạng giống như sẽ không bỏ qua nếu chị ta không nói lời xin lỗi. Hà Nghệ Xảo cân nhắc một hồi rồi từ từ qua loa nói với cô: “Đối với chuyện vừa rồi, tôi thật xin lỗi.”
Phương Tình đã được như ý nên tiếp nhận: “Tôi tiếp nhận lời xin lỗi của chị.”
Trở lại chỗ ngồi, Nghiêm Manh cười ha hả, nói: “Mặt của Hà Nghệ Xảo kia thật thúi, em khoái quá đi thôi.”
Mới vừa rồi Nghiêm Manh nguyện ý lên tiếng vì cô, Phương Tình rất có lòng cảm kích. Nếu như cô nàng đối với cô coi trọng nghĩa khí như vậy, cô liền kết giao với người bạn này. Trước đó cô không muốn hỏi quá nhiều, vào lúc này đã xem Nghiêm Manh như bạn cho nên cô liền hỏi: “Có phải em và Hà Nghệ Xảo đã từng có đụng chạm, đúng không?”
Nghiêm Manh bĩu môi, dùng mắt ra hiệu tới một bóng lưng đang ngồi cách đó không xa, “Thấy người đó không?”
Phương Tình nhìn theo ánh mắt của cô nàng, thấy một nam đồng nghiệp ngồi bên kia, mọi người đều gọi anh ta là anh Cương.
“Ảnh là bạn trai cũ của em.”
“…..”
“Lúc em vẫn còn cặp kè với ảnh, thỉnh thoảng Hà Nghệ Xảo cũng sẽ làm nũng với anh ta để nhờ làm dùm công việc. Lần nào anh ta cũng không từ chối, ngu ngu khờ khờ giúp chị ta. Sau đó em chịu không nổi đã chia tay với ảnh. Đây là lý do vì sao em ghét Hà Nghệ Xảo. Cũng bởi vì chị ta, chỉ cần nhìn thấy loại con gái giả nai khéo léo luôn miệng ỏng ẹo anh ơi anh à là em đều ghét.”
Phương Tình như đang suy nghĩ điều gì đó, gật đầu một cái. Nếu đổi lại là cô, cô cũng cảm thấy buồn nôn.
Chiều đến, sắp tới giờ tan việc, chị Trần truyền tin liên lạc nói cho cô biết, quản lý bảo cô sang phòng làm việc, có chuyện tìm cô.
Phương Tình không biết có phải quản lý muốn an bài chuyện gì cho cô làm hay không, không suy nghĩ nhiều, vội vàng chạy qua.
Quản lý là một người phụ nữ khoảng 30 tuổi, đầu tóc cắt ngắn, già dặn nhưng rất có tinh thần. Bình thường lúc nói chuyện rất ngắn ngọn, chưa hề nói thêm một câu không cần thiết, Phương Tình rất thích loại cấp trên kiểu này.
Phương Tình gõ cửa đi vào, “Quản lý chị tìm em hả?”
Quản lý tên là Y Na, chị ta đọc xong xấp tài liệu trên tay rồi mới ngẩng đầu lên quan sát cô vài lần, sau đó nói: “Chuyện hôm nay tôi đã nghe qua. Về phần chị họ của cô, cô cũng đã giải quyết ổn thỏa, nên tôi không muốn nói thêm. Cho nên tôi tìm cô là muốn nói với cô về vấn đề giữa cô và Hà Nghệ Xảo. So với cô, Hà Nghệ Xảo vào nghề sớm hơn, cũng xem như là tiền bối của cô. Mà cô ấy đối với công ty, cũng có chút tình cảm, có đôi lúc sợ người mới không hiểu chuyện, làm sai, ảnh hưởng đến danh dự của công ty, cho nên nếu cần chỉ điểm thì sẽ chỉ điểm. Chẳng qua là khi chỉ điểm có thể sẽ không thỏa đáng, cho nên cô không cần thiết so đo những loại chuyện như vậy đối với cô ấy, cứ xem như là tiền bối quá quan tâm tới cô thôi.”
Nếu như cô chỉ là một tay mơ vừa mới nhậm chức, nghe nói như vậy có lẽ sẽ cho rằng quản lý đang an ủi cô. Nhưng nghĩ kỹ lại, chị ta đây là đang gián tiếp nói cô không đúng.
Tiền bối người ta tốt bụng chỉ điểm cho cô, đó là quan tâm tới cô cũng như quan tâm tới công ty, cô lại không hiểu không nắm vững phân tấc còn chết sống cắn không chịu thả, bắt người ta xin lỗi với cô trước mặt nhiều người như vậy, người mới như cô đây cũng quá phách lối rồi.”
“Quản lý đã tìm Hà Nghệ Xảo nói chuyện chưa?”
Y Na dựa người ra ghế, híp mắt lại nhìn cô, “Đây là cô đang nghi ngờ tính công bằng của tôi?”
Ý của cô không phải như vậy, lời này của Y Na lại lòi ra ý tứ lạy ông tôi ở bụi này.
“Quản lý hiểu lầm rồi, tôi chỉ là thuận miệng mới hỏi mà thôi.”
Y Na lại cầm tài liệu lên xem một lần nữa, “Tôi mặc kệ cô suy nghĩ như thế nào, nếu như đã làm việc dưới tay của tôi thì hi vọng cô bỏ bớt cái tính nóng nảy của mình đi mà làm việc cho tốt vào. Ở chỗ này mọi người đều giống nhau, hiểu không?”
Phương Tình gật đầu: “Dạ hiểu.”
Sau khi Phương Tình rời khỏi phòng làm việc mà cứ cảm giác có chỗ nào đó rất kỳ lạ. Không biết có phải là ảo giác của cô không mà cô cảm thấy vị lãnh đạo trực tiếp này dường như rất bất mãn đối với cô.
Chỉ có điều, Phương Tình lại không tiếp tục suy nghĩ nhiều nữa. Cô cảm thấy chỉ cần làm xong bổn phận công việc của cô là được rồi.
Tình tiết nhỏ này rồi cũng chấm dứt. Buổi chiều tan sở, sau khi Phương Tình biết được chỗ ở của Nghiêm Manh cách công ty không bao xa, cô đã tỏ ý muốn đưa cô nàng một đoạn đường.
Nghiêm Manh nhìn thấy chiếc Volkswagen Beetle xinh xắn của cô thì lên tiếng hâm mộ: “Wow, không ngờ là chiếc Volkswagen Beetle đại chúng, loại xe này dễ thương chết đi được. Phương Tình, nhất định là nhà chị rất có tiền nghen, vừa mới tốt nghiệp đại học là bố mẹ đã mua xe cho chị.”
Phương Tình xấu hổ, “Thật ra xe này là chồng chị mua.”
Nghiêm Manh sửng người giống như bị dọa sợ, “Chồng chị? Chị còn trẻ như vậy mà đã kết hôn rồi?”
Phương Tình đen mặt, thầm nghĩ,
chị đây đã kết hôn từ lúc học đại học rồi, nhưng cô chỉ gật đầu ừ với cô nàng một cái.
Nghiêm Manh nhìn trang trí trong xe, chậc chậc lưỡi, nói: “Có thể mua nổi xe như vậy, chồng chị có nhiều tiền lắm phải không?”
Hừm… Nếu như mua nổi xe như thế này là ‘có nhiều tiền’, vậy thì chồng cô phải là ‘tiền không đếm hết’. Cô cũng sẽ không nói cho cô nàng biết, vốn là chồng cô muốn mua Lamborghini và Lexus
LFA cho cô.
Nghĩ giống vậy thôi chứ Phương Tình không nói thêm câu nào, chỉ cười cười.
Phương Tình đang chuẩn bị khởi động xe rời đi thì nhìn thấy có thêm vài người từ thang máy đi xuống. Phương Tình nhận ra các cô gái đó đều là đồng nghiệp ở bộ tuyên truyền, trong đó còn có cả Hà Nghệ Xảo.
Cặp tay với Hà Nghệ Xảo cũng là người của bộ tuyên truyền, mọi người đều gọi cô ta là Sương Sương, có quan hệ rất tốt với Hà Nghệ Xảo. Vào lúc này, cô ta vừa đi vào bãi đậu xe vừa nói: “Mọi người nói thử xem con nhỏ Phương Tình kia có lai lịch như thế nào mà lại ngông cuồng như vậy?”
Bên cạnh cô ta là một chàng bóng ẻo lả có biệt hiệu là Bảo Nhi, suốt ngày ăn mặc lòe loẹt, sặc sỡ hơn cả con gái. Lúc này đây, anh chàng đang cầm gương soi soi, lúc gấp gương lại thì ngón út vểnh lên, giọng điệu tràn đầy thâm ý: “Tôi nghe người quen ở ngành khác nói, lúc Phương Tình này đang học huấn luyện, trợ lý của Tổng giám đốc đã tới tìm cô ta.”
Sương Sương nghe nói thế thì vội vàng xen vào: “Đừng nói với tôi, Phương Tình chính là dựa vào trợ lý của Tổng giám đốc để tiến vào?”
Bảo Nhi lại soi gương, “Ai mà biết được?”
Sương Sương nghi ngờ nói: “Nhưng cũng không hợp lý lắm. Tôi đã xem qua tài liệu của Phương Tình, địa chỉ nhà của cô ta và trợ lý của Tổng giám đốc không giống nhau. Hơn nữa, lúc đi học cũng không phải cùng trường, chắc là không thân thích gì đâu chứ hả?”
Từ nãy giờ không lên tiếng, Hà Nghệ Xảo hừ lạnh một tiếng: “Nghĩ thế nào cũng có liên quan tới trợ lý của Tổng giám đốc.”
Sương Sương vẫn không hiểu, “Nhưng tôi nghe nói trợ lý của Tổng giám đốc đã kết hôn lâu rồi mà.” Mới vừa nói tới đây, cô ta lập tức tỉnh ngộ, “Đừng có nói Phương Tình này là bồ nhí của trợ lý Tổng giám đốc nha?”
Cô ta hơi lớn tiếng, vừa nói xong vội vàng che miệng lại, sau đó đảo mắt nhìn hai người kia. Hà Nghệ Xảo thờ ơ, nói: “Nói không chừng chính là như vậy.”
Sương Sương nghĩ nghĩ gì đó, vội vàng nói: “Nghệ Xảo, sau này cô đừng có trêu chọc Phương Tình nữa nhé. Nếu như quả thật con nhỏ đó quan hệ gì đó với trợ lý của Tổng giám đốc, để anh ta biết được cô và Phương Tình đối chọi nhau, trước mặt Tổng giám đốc, anh ta nói ra nói vào vài câu là coi như cô xong đời.
Hà Nghệ Xảo nghe được mấy lời này có chút phiền não, “Tôi chả thèm để ý tới nó, dù sao gái thúi thế nào cũng bị ông trời trừng phạt.”
Phương Tình nghe được những lời này đều không có phản ứng gì, nhưng đầu Nghiêm Manh thì lại gần như bốc khói. Nhìn thấy cô nàng muốn xuống xe lý luận với đám người kia, Phương Tình vội vàng kéo cô nàng lại.
Những người kia vừa nói chuyện vừa lên xe của Bảo Nhi, rất nhanh sau đó đã rời khỏi. Mà Phương Tình cũng khởi động xe, lái đi.
“Những người này quả thật là miệng chó không mọc được ngà voi mà.” Nghiêm Manh tức giận nói, “Phương Tình chị đã kết hôn rồi thì tại sao có thể là bồ nhí của trợ lý Tổng giám đốc được chứ!”
Đối với sự hiểu lầm của đám người kia, cô chỉ cảm thấy buồn cười, hoàn toàn không để trong lòng, cho nên để mặc Nghiêm Manh hùng hùng hổ hổ. Nghiêm Manh mắng đủ rồi lại nghĩ tới chuyện gì đó, nên lên tiếng hỏi: “Nói thật chứ, em thật muốn biết làm sao chị có thể vào được công ty vậy” Nghiêm Manh nói xong thì vội vàng cộng thêm một câu: “Chị đừng hiểu lầm, em không có ý tứ gì khác, đơn giản chỉ vì tò mò thôi.”
Phương Tình nói: “Cũng không có gì, chính là ông xã của chị và Tổng… trợ lý của Tổng giám đốc có quen biết, cho nên dựa vào quan hệ của anh ta.”
Nghiêm Manh gật gật đầu, sau đó an ủi cô: “Chị không cần chấp nhất với đám người thiếu hiểu biết. Mấy người đó chính là không có chỗ chống lưng hâm mộ chị có hậu thuẫn thôi.”
Nghe vậy, Phương Tình không nhịn được mà bật cười khúc khích.
Nói thật, Phương Tình làm gì để ý tới nhưng lời vô căn cứ của đám người kia, cái gì bồ nhí của trợ lý Tổng giám đốc? Chỉ có họ mới nghĩ ra được thôi. Dĩ nhiên, cô cũng không thể bịt được miệng những kẻ nói xấu sau lưng người khác, cũng như chẳng thèm để ý nhiều chuyện như vậy. Hơn hết, cô chính là bỏ mặc những lời người khác bàn tán về mình, nếu còn lấy ra đi huyên náo lung tung đến cả thế giới đều biết thì cũng chỉ là tổn thương thanh danh của cô mà thôi… Tốt nhất mấy cô nàng này nên cầu xin chuyện này đừng lọt vào tai của ông xã quyền thế kia của cô. Nếu để cho Khang tiên sinh kia biết có người nói vợ của mình là bồ nhí của người khác, anh còn chưa hiểu rõ đầu đuôi thì đã bị người ta chụp lên đầu chiếc nón xanh thì với thủ đoạn cứng rắn của người kia, đến lúc đó mặc sức mà chơi.
Phương Tình vừa mới đưa Nghiêm Manh về tới nhà thì nhận được điện thoại của mẹ, Phương Lận Chi. Phương Lận Chi nói cho cô biết, ông cụ Khang đi thăm chiến hữu đã trở lại, còn mang cho hai vợ chồng cô một vài món đồ, bảo hai vợ chồng cô qua lấy.
Mỗi lần về nhà lớn của nhà họ Khang, thế nào bọn họ cũng ở lại một đêm, cho nên Phương Tình dò hỏi: “Tư Cảnh có về không mẹ?”
“Ông cụ đã gọi điện thoại, Tư Cảnh đã nói sẽ về.”
Phương Tình hít vào một hơi thật sâu, cố gắng trấn định giọng nói của mình: “Dạ, con biết rồi ạ.”
Sau khi cúp điện thoại, Phương Tình điều hòa hô hấp của mình thật lâu mới ém lại được nụ cười xấu xa sắp lan tràn khắp cả gương mặt. Đời trước, cô rất ghét trở về nhà lớn của dòng họ Khang. Lý do thứ nhất chính là cô chưa bao giờ cho rằng mình là vợ của Khang Tư Cảnh, cho nên không muốn ứng phó với bậc trưởng bối. Đương nhiên, điều quan trong hơn là, người nhà họ Khang đều không biết chuyện cô và Khang Tư Cảnh ngủ riêng phòng, cho nên mỗi lần về nhà lớn, cô và Khang Tư Cảnh phải ngủ chung phòng. Tuy rằng hai người vẫn luôn là một người trên giường, một người dưới đất, nhưng sự mập mờ chung phòng nguyên cả đêm khiến cô kiếp trước rất khó chịu.
Hiện giờ đã không còn giống như trước nữa, hai người ở chung một phòng, đêm khuya vắng người, nếu như dùng chiêu quyến rũ, cô không tin sẽ không xảy ra chuyện.
Phương Tình vội vàng xoa xoa gương mặt đỏ bừng, cảm giác hôm nay mình thật sự hư đốn, như vậy không tốt lắm đâu.
Sau khi lên xe, Phương Tình không đi thẳng về nhà lớn mà chạy tới cửa hàng gần đó. Hôm nay lúc đi ngang qua cửa hàng này, cô nhìn thấy đồ lót giảm giá…
Phương Tình mua được một bộ đồ lót viền tơ màu đỏ sẫm, còn có thêm một chiếc áo ngủ tơ tằm màu trắng ngà, được thiết kế theo kiểu mở rộng. Cô bán hàng có nói, hiện nay có rất nhiều cặp vợ chồng trẻ yêu chuộng loại đồ ngủ này. Phương Tình cảm thấy kích cỡ áo ngủ này hơi lớn, cho nên sau khi thanh toán tiền xong mà mặt cô vẫn đỏ tới mang tai.
Lên xe, Phương Tình nhìn đống đồ trong túi xách mà cảm thấy mình đen tối hết cả thuốc chữa rồi.