Suốt một tuần liền, chúng tôi không nói với nhau câu nào.Trưa hôm ấy, tôi nhận được tin nhắn của chàng, bảo tôi lên trang cá nhân của chàng xem.Tôi mở điện thoại, hóa ra là một bài đăng, vừa mới năm phút trước.Đính kèm bên trên ảnh của chúng tôi là một đoạn bài viết đính chính: “Đây là bạn gái của tôi.” - Bên dưới một vài comment chúc mừng, một vài comment tỏ ra thất vọng, một vài người hỏi về cô gái kia. Đó là thái độ đầu tiên mà công chúng nhìn nhận vào tình trạng yêu đương của bất cứ người nghệ sĩ nào. Có người khen, có kẻ chê và cũng nhiều sự ganh ghét! Vì thế mà trước nay, chúng tôi không bao giờ công khai chuyện yêu đương trên mặt báo. Vì nó có hại nhiều hơn có lợi đối với chàng.Tôi nhìn chằm chằm hai gương mặt đang cười toe toét trong ảnh hồi lâu.Đây là ảnh chụp chung của hai đứa lúc đi du lịch trên Đà Lạt cùng nhau, khi ấy, chúng tôi rất hạnh phúc.Tôi nấc lên từng hồi nghẹn ngào. Hoàng tử đang cố níu kéo lại mối quan hệ đang sắp đi đến hồi kết của chúng tôi.Hẳn chàng cũng từng cô đơn lắm. Tôi lại không hiểu cho chàng!Tôi không biết phải cư xử sao cho đúng trong lúc này. Tôi bối rối lắm! Liệu chúng tôi còn có tương lai? Liệu mọi chuyện rồi sẽ được giải quyết ổn thỏa hay tất cả đâu lại vào đấy?Liệu sau một cơn bão sẽ là mặt trời hay nối tiếp nó lại là một cơn bão khác?Tôi như người đi trong mê cung. Tự đặt cho mình ngàn nỗi bận tâm để rồi chết ngợp trong những lo lắng chính mình tạo ra.Tôi nhấc máy lên gọi Hoàng tử, không cần phải đợi lâu thì đầu dây bên kia đã có người nhấc máy.“Anh đang ở đâu? Em muốn gặp mặt anh một chút được không?”“ Anh đang ở công ty. Đợi một chút, anh về liền.”Chàng tức tốc chạy về. Nửa tiếng sau, tôi thấy bóng dáng cao gầy của chàng ngay trước cửa.Không nói một lời nào, ôm chầm lấy chàng, nước mắt lăn dài hai bên má. Áp mặt trong lồng ngực chàng, tôi thấy ngực chàng nhấp nhô cũng từng nhịp thở, dường như chàng cũng đang xúc động giống tôi.Cả hai chúng tôi đều đang sợ mất một cái gì đó, một thứ hạnh phúc mong manh như tơ nhện giăng trên cỏ tôi đã từng thấy trên những cánh đồng đầy sương sớm. Trong một phút chốc, tôi có cảm tưởng như mình đang xây một lâu đài cát ngay trên bờ biển, dù nỗ lực đến đâu thì đến