Hôm ấy trời cũng không xanh lắm, mây cũng chả thèm trắng nốt. Tụ chung là một ngày tam nương, làm việc gì cũng không được hai chữ như ý. Duy Sơn gọi điện cho tôi hỏi han ân cần bất thường “ bạn thân yêu khỏe không?”. Con yêu quái đầu tiên xuất hiện.Lấy kinh nghiệm hơn 5 năm làm bạn với con yêu quái này, tôi quá rõ mỗi khi gã bắt đầu mào đầu thân cận như thế thì điều đó có nghĩa là gã đang tính nhờ vả một cái gì đó. Tôi trầm giọng, xóc xiểm yêu quái:“Lâu lâu mới thấy bạn thân gọi điện hỏi thăm một câu. Quý hóa quá. Sao nào? Cậu lại có chuyện gì tính bóc lột sức lao động của tôi đây.”Yêu quái cười nịnh nọt:“Hihi. Vẫn là bạn bè hiểu lòng nhau nhất. Bóc lột thì không dám, nhưng tớ có chuyện đang tính nhờ cậu đây.”“Tớ biết ngay mà!”- Tôi mỉa mai yêu quái.Trước thái độ lồi lõm như ổ gà ổ voi của tôi, yêu quái vẫn tỏ ra hết sức kiên nhẫn và ngọt ngào.Chà! cái bọn yêu ma quỷ quái này, tập nào chả thế, trước khi ăn thịt Đường Tăng thì lúc nào chả cho tắm táp thơm tho sạch sẽ, vỗ cho béo thêm vài cân, rót thêm mật vào tai ăn cho nhuận tràng bổ khí. Đến khi nào biết chắc con mồi đã nằm gọn trong nồi lẩu thì chúng nó mới hiện ra cái nguyên hình thật sự đây mà.Tôi còn lạ gì nữa dăm ba cái trò vặt vãnh này. Làm gì có chuyện tốt đẹp không làm mà có cái ăn bao giờ. Tôi im lặng, để xem thử con yêu quái này chuẩn bị chiên, xào hay hấp tôi đây.“Chả là tớ lại có thêm một cái dự án mới nữa. Mà cậu biết đấy, tớ làm gì tin tưởng ai bằng cậu nữa chứ.”Hừ! Giả dối! Nghe là biết giả dối!“Thế công lao thế nào? Lần trước tớ đã làm không công cho cậu rồi đấy nhé!”Yêu quái hơi bối rối trong giây lát. Nhưng rất nhanh đã lấy lại cái giọng tự tin xài hàng chùa lâu năm của mình.“Tớ mời cậu đi ăn, nhé!”“Đi ăn cái đầu cậu