Qúa trình thu âm ban đầu của Đường Gia Huy và Hạ Thư Minh rất tốt, nhất là Đường Gia Huy có bước đột phá lớn.
Nghe theo chỉ dẫn của Tưởng Khải Lâm, Đường Gia Huy nâng cao âm giọng hơn so với nốt nhạc nguyên bản trước đó.
Bản nhạc này ban đầu đã rất tốt, rất hay.
Nhưng mọi người sau khi nghe thấy cậu hát lại một lần thì không thể không công nhận, vậy mà lại khiến bài hát càng trở nên hoàn mỹ hơn, thu hút hơn trước nữa.
Giọng của Đường Gia Huy khi lên cao như vậy lại không hề cảm thấy chói tai, ngược lại khiến người nghe nhận ra giọng của cậu rất cao và thanh.
Cảm giác cũng giống như vẻ ngoài của cậu vậy, xinh đẹp và sạch sẽ đến mức không có gì vấy bẩn được.
Tri Nhất, Tưởng Khải Lâm và tất cả nhân viên chỉnh âm ở đây đều vừa kinh ngạc vừa vui mừng, họ có thể tưởng tượng được lúc bài nhạc này ra mắt có để nổi tiếng đến mức độ nào.
Thế nhưng đến khi Đường Gia Huy cùng Hạ Thư Minh thu âm song ca điệp khúc, mọi người lúc này mới phát hiện ra mình đã vui mừng quá sớm.
Vài nhân viên đưa mắt nhìn nhau khi hai ca sĩ thiếu niên vẫn đang hát bên trong, Tri Nhất chỉ im lặng cũng không ra dấu yêu cầu cho họ ngừng lại.
Mà Tưởng Khải Lâm thì trực tiếp nhíu mày, tỏ ra khó chịu một cách rõ ràng.
Bọn họ chỉ nghĩ đến nếu Đường Gia Huy nâng âm được đến mức độ như vậy, nhịp điệu có chút thay đổi nhưng càng hay hơn trước.
Lại quên mất còn có Hạ Thư Minh, người song ca điệp khúc cùng với Đường Gia Huy liệu có nâng cao âm lên được hay không.
“Cô thấy thế nào?”
Nữ nhân viên nghe bạn mình hỏi thì lắc đầu: “Không khớp chút nào, hai người cùng hát quá lệch lạc.”
“Đúng vậy.” Có người không chú ý đến người đại diện của Hạ Thư Minh còn ở đây, lại nói thẳng ra: “Ban đầu nghe thấy Hạ Thư Minh hát thấy khá hay, nhưng sau khi nghe Đường Gia Huy hát tôi cũng không biết nên giải thích sao nữa.
Cứ có cảm giác nên để Đường Gia Huy độc ca thì tốt hơn, Hạ Thư Minh hình như theo không kịp âm giọng của bạn song ca.”
Trường Thế Vinh nghe thấy những lời này nhưng cũng không có biểu hiện gì, chỉ im lặng nghe hai người đang ở trong phòng thu hát.
Hắn cảm thấy cái nhìn của mình trước kia về Đường Gia Huy chưa hẳn là đúng, ít nhất cậu ta có tài năng ca hát, chứ không phải chỉ là biết hát.
Khi mang tai nghe lên thì cả Đường Gia Huy và Hạ Thư Minh đều không nghe thấy tiếng của đối phương, mà chỉ nghe thấy tiếng nhạc trôi trong biển mây bên tai mình, đều không phát hiện âm từ của hai người trở nên lộn xộn, không thể hòa với nhau.
Tri Nhất thật sự là không thể nghe tiếp được, hắn đưa tay ra dấu, làm động tác ngừng lại.
Nhân viên trước bàn điều khiển cũng dứt khoát tắt nhạc giữa chừng, Tri Nhất mở loa phòng thu: “Hạ Thư Minh, cậu hát không đúng, quá chậm, quá mềm nhẹ.
Trước đó không phải đã nghe Gia Huy hát rồi hay sao? Âm giọng cần nâng lên cao hơn, cho dù cậu không thể lên cao được như vậy thì cũng phải nâng âm hơn chút để hòa tiết tấu, không thể ngang âm ở mức thấp như vậy.”
“Vâng, em biết rồi.” Hạ Thư Minh vội gật đầu tỏ vẻ đã biết.
“Vậy được, lại một lần nữa.” Tri Nhất xem như hài lòng với thái độ hợp tác và nghe lời của Hạ Thư Minh, nhưng chưa được bao lâu hắn lại phải ngắt ngang bọn họ: “Ngừng lại, không đúng.
Thư Minh, không phải cậu đã nói biết rồi hay sao? Âm từ của cậu quá nhẹ, không thể nào theo kịp Gia Huy khiến âm điệu loạn hết rồi, làm lại.”
Phần đơn khúc qua thuận lợi nên mọi người đều cho rằng thu âm hôm nay tiến triển suông sẽ, ai ngờ đến lúc song ca điệp khúc lại bắt đầu xảy ra vấn đề.
Liên tục thu đi thu lại hết hơn ba mươi gần bốn mươi lần vẫn không miễn cưỡng qua được, cả Đường Gia Huy và Hạ Thư Minh đều phải uống thêm mấy lần nước.
Không phải giọng Hạ Thư Minh không tốt, nhưng cậu ta giống như bị tâm lý lại không dám mở âm giọng của mình ra, luôn giữ âm để tạo ra sự êm nhẹ, nhu hòa, như vậy không thích hợp với điệp khúc sau khi Tưởng Khải Lâm chỉnh sửa nâng âm cao.
Hạ Thư Minh đương nhiên nhận ra vấn đề nằm ở đâu, nhưng cậu càng hiểu rõ giọng hát của mình có lợi thế bởi vì nhu thuận mềm nhẹ, nếu lên quá cao sẽ