“Gia Huy?” Du Định Thiên từ trên ghế đứng bật người dậy, Đường Gia Huy đang nói thì đột nhiên im lặng, sau đó có tiếng người hô lớn vọng vào trong điện thoại gọi tên cậu, nói cậu coi chừng.
Điều này khiến Du Định Thiên giật mình cùng bất an, tim hắn như nhảy ra khỏi lồ ng ngực: “Gia Huy.
Có chuyện…”
[Ầm]
Một tiếng vang dường như có sự va chạm rất lớn đâm thẳng vào trong màng nhĩ Du Định Thiên, sau đó tín hiệu kết nối từ điện thoại của hắn cùng với Đường Gia Huy cũng bị gián đoạn.
Du Định Thiên không dám nghĩ nhiều, hắn lập tức bấm lại số của Đường Gia Huy, lần này chỉ nghe thấy thông báo không thể liên lạc được.
Tức thì nhớ đến đoạn đối thoại vừa rồi Đường Gia Huy có nói mình đang mua cà phê ở một cửa tiệm gần công ty, động tĩnh lớn như vậy không có khả năng người ở gần đó không biết, vì vậy Du Định Thiên nhanh chóng tìm số điện thoại của Lâm Thanh Hùng trong danh bạ, chỉ hy vọng hắn lúc này vẫn còn ở công ty.
Tuy rằng suy nghĩ của Du Định Thiên vẫn có đủ tỉnh táo, nhưng nhịp tim lại vô cùng không có quy luật mà đập loạn, cơ thể đang thể hiện rất rõ bản thân hắn sợ hãi, bàn tay run rẩy đến mức lướt danh bạ cũng phải mất một lúc.
Dùng hết một chút lý trí cuối cùng để gọi điện thoại cho Lâm Thanh Hùng, nhưng tiếng chuông liên tục vang lên mà không hề có người bắt máy.
Du Định Thiên như phát điên lên muốn đập nát điện thoại trên tay mình, cuối cùng hắn vẫn không làm vậy mà lấy áo khoác, chìa khóa xe cùng với hộ chiếu của mình, sau đó gọi cho thư ký tạm thời mà hắn mang theo trong chuyến công tác lần này: “Cậu lập tức đặt một vé máy bay về nước cho tôi.”
“Về nước?” Thư ký trẻ tuổi không hiểu chuyện cũng không đủ tinh ý nên ngạc nhiên hỏi lại: “Tổng giám đốc sao lại muốn về nước? Ngày mai ngài còn phải đi gặp đối tác bên phía công ty T.L, chưa hết ngài còn một cuộc hẹn với chủ tịch An vào một tuần sau…”
“Tôi nói ngay bây giờ cậu nghe không hiểu sao?” Du Định Thiên tức giận đến hai mắt đỏ ngầu, hắn nhấn mạnh vào nút thang máy sau đó quát vào trong điện thoại: “Lập tức đặt vé máy bay về nước có thời gian gần nhất cho tôi, nếu không làm được thì cậu cũng viết thư từ chức đi.”
Cho dù liên tục phủ nhận nhưng Du Định Thiên vẫn không thể làm như không hề nghe thấy tiếng hét lên trong điện thoại kia, trước lúc đó Đường Gia Huy cũng không thể nói hết câu, còn có cả tiếng va đập mạnh và tiếng ổn ào sau đó.
Du Định Thiên không giữ bình tĩnh nổi, sau khi gọi thêm vài lần cho Đường Gia Huy mà vẫn không thể liên lạc được, hắn tức giận đấm mạnh tay vào tường thang máy.
Tại sao hắn lại có thể an tâm để cậu một mình? Cho dù thật sự không có cách khác, hắn cũng phải nên để người luôn chú ý cậu mới phải.
Trong lúc Du Định Thiên đang lo lắng đến mức phát điên, tình hình của Đường Gia Huy quả thật không thể nói là tốt được.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh đến mức Đường Gia Huy không thể đề phòng được, cậu có thể chắc chắn chiếc xe kia nhắm thẳng chỗ mình mà lao đến.
Trong lúc nguy hiểm nhất suy nghĩ trong đầu Đường Gia Huy chỉ có một, cậu hơi xoay người ôm lấy bụng mình như muốn bảo vệ đứa nhỏ trong bụng.
Hành động này có vẻ vô nghĩa, không tính là có lợi ích gì, nhưng đó là hành động trong vô thức của Đường Gia Huy.
Từ lúc chiếc ô tô kia chạy ra khỏi ngã tư thì Tưởng Khải Lâm tình cờ cũng ở cách Đường Gia Huy không xa, cậu chỉ kịp hét lớn một tiếng sau đó nhanh chóng phóng tới muốn đẩy Đường Gia Huy ra.
Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, trong vài giây tưởng như thật sự không kịp cứu người thì một chiếc ô tô khác dùng tốc độ cực nhanh lao đến chắn ngay lề đường trước người Đường Gia Huy, lập tức tiếng động va đập lớn vang lên.
Khoảng cách của Đường Gia Huy quá gần nên khi chiếc xe chắn phía trước bị tông trúng cũng bị đẩy tới va mạnh vào người cậu.
Đường Gia Huy bị đụng trúng mà ngã xuống, cậu vẫn chưa kịp cảm nhận được đau đớn mà đầu thì đã bị đập phải dẫn đến choáng váng sau đó mất đi ý thức.
Tiếng động quá lớn lập tức khiến tất cả những người có mặt xung quanh đó đều nhìn lại đây, bọn họ chỉ thấy là một vụ tai nạn xe, nhưng một trong hai chiếc ô tô kia sau khi tông trúng người khác thì lập tức lui lại, sau đó phóng nhanh bỏ chạy.
Tường Khải Lâm chạy đến nơi lại là ngay khi nhìn thấy Đường Gia Huy vừa ngã xuống, vốn định đến chỗ của cậu ta trước nhưng lúc này lại nhận ra chiếc xe kia muốn bỏ chạy.
Tưởng Khải Lâm muốn lôi tên khốn kia ra nhưng cũng chỉ kịp loáng thoáng nhìn thấy một cái bóng người bên trong xe, chân mày cậu hơi cau lại vì cảm thấy hình như có chút quen mắt.
Tình hình hỗn loạn cũng không có thời gian cho Tưởng Khải Lâm suy nghĩ nhiều, những người xung quanh đang cố đưa người trong chiếc xe còn lại ra, Tường Khải Lâm lại vội vàng chạy đến bên cạnh